“Đương nhiên là đồ của nhà họ Lý các người rồi”. “Đồ gì của nhà họ Lý?”
“Ha ha, nhóc con, anh đừng giả bộ với tôi, nhà họ Lý chỉ còn lại một mình anh, thứ đó không ở trong tay anh, thì ở đâu được?”
Lý Dục Thần thật không biết Viên Thế Kiệt đang nói đến thứ gì.
Xem ra thứ này vô cùng quan trọng, việc nhà họ Lý diệt môn có lẽ có liên quan đến vật này.
Anh không biết, nhưng anh phải giả bộ biết, như vậy mới có thể thu hút sự chú ý của người đó, làm rõ rốt cuộc là thứ gì.
“Anh nói cho tôi trước, tôi suy nghĩ xem có đáng mang thứ đó ra đổi với anh không”.
“Hừ, quả nhiên ở trong tay anh”, Viên Thế Kiệt nheo mắt, nhìn chằm chăm Lý Dục Thần, trong mắt lóe lên vẻ tham lam. “Tôi đã nói mà, anh còn trẻ, sao lại có khí thiên cương dồi dào như vậy. Mau giao thứ đó ra, nếu không, bây giờ tôi sẽ giết anh, hút cạn tinh huyết trên người anh, vừa hay đã lâu tôi không bổ sung, ha ha ha..."
“Có bản lĩnh, thì anh đến lấy đi”, Lý Dục Thần nói.
“Hừ, nếu anh đã cố chấp muốn chết, thì tôi cho anh toại nguyện!”
Trên người Viên Thế Kiệt đột nhiên tỏa ra khí tức đáng sợ, trên mặt đất trong vòng bán kính trăm mét, bốc lên khí đen.
Bảo vệ ở cổng nhà họ Viên kinh hãi hét lên.
'Trên người họ, tất cả những người bị nhiễm khí đen, làn da lập tức bị lở loét.
Họ trốn tránh khắp chỗ, nhưng bất lực, khí đen càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
Ngoại trừ mấy người chạy nhanh, cố hết sức chạy vào trong khu biệt thự, những người còn lại đêu ngã dưới đất.
Những người này trơ mắt nhìn thịt trên người mình lở loét thối rữa, lộ ra cả xương.
Rất nhanh chỉ còn lại một đống xương trắng.
Trong bụi cây gần đó, cũng vang lên tiếng kêu thảm, một vài người mai phục bên trong xông ra, có mấy tên trên đùi đã thối rữa chỉ còn xương, chạy mấy bước đã ngã xuống, cũng hóa thành một đống xương trắng.
Lý Dục Thần không thương xót đám người chết đi này, chỉ là thủ đoạn ma đạo này quá ác độc, khiến người ta ớn lạnh.
Anh giơ tay, hư không sinh điện, trong tay cầm một tia sét ném ra.
Chớp điện rơi xuống đất, bò men theo mặt đất, quấn lấy với khí đen, phát ra âm thành xoẹt xoẹt!
“Chính khí thiên cương, dễ chém vạn mai” Sau khi Lý Dục Thần ném ra chớp điện, lập tức dựng ngón tay thành kiếm, một đường cương khi thuần dương bắn ra từ đầu ngón tay.
Những chỗ đi qua, chớp điện dường như có được năng lượng, tụ lại sáng lên, tiêu diệt khí đen quấn lấy.
Cổng lớn nhà họ Viên sáng rực. Cùng với chớp điện biến mất, lại tối tăm trở lại. “Ha, cậu nhóc, có chút thủ đoạn!”
Viên Thế Kiệt cười lạnh lùng một tiếng, hai tay kết ấn, mở rộng hai bên.
Thi thể bảo vệ nhà họ Viên đã chết dưới đất đột nhiên sống lại, trở thành cái xác biết đi, lao về phía Lý Dục Thần.
Những thi thể này, có cái đã hoàn toàn là xương trắng, có cái trên người vẫn còn nửa thân thể, trông vô cùng đáng sợ.
Lý Dục Thần nổi giận, hai tay vung lên, tung ra ngũ hành châm, bắn ra bảy bảy bốn chín cây châm, hóa thành bốn mươi chín thanh kiếm nhỏ trên không trung, xoay tròn trên đỉnh đầu.
“Đại diễn kiếm pháp?”, Viên Thế Kiệt nhìn thấy liền kinh ngạc. “Trên người anh còn có bảo vật như này?”
Lý Dục Thần hét một tiếng: “Đi!”
Bốn mươi chín thanh kiếm hóa thành bốn mươi chín đường cầu vồng, bay ra.
Những chỗ kiếm quang lướt qua, toàn bộ xác chết biết đi đều bị chém.
Bốn mươi chín thanh kiếm lượn một vòng, cuối cùng lo lừng dừng trên đỉnh đầu Viên Thế Kiệt.
“Nói hết từ đầu chuyện nhà họ Lý diệt môn ra, nếu không bây giờ tôi tiêu diệt thần hồn của anh!”, Lý Dục Thần nói.
Khuôn mặt Viên Thế Kiệt lộ ra vẻ kinh sợ, bỗng cười quỷ dị, nói: “Anh chưa tiến vào tiên thiên, không điều khiển được đại diễn kiếm pháp hoàn chỉnh, ngũ hành vi kiếm trong tay anh, đúng là phí của trời! Đáng tiếc, nếu không phải cơ thể này là phế vật, anh đâu thể thoát khỏi bàn tay của tôi. Cũng đành, cho anh sống thêm mấy ngày!"
Nói xong, có một cái bóng thoát ly khỏi cơ thể của Viên Thế Kiệt, rồi chui xuống lòng đất.
Lý Dục Thần thầm nói không ổn, vội vàng điều khiển phi kiếm đuổi theo.
Bốn mươi chín đường kiếm quang đâm xuống lòng đất.
Sau đó lại từ mặt đất chui ra. Hóa thành bốn mươi chín cây kim châm, rơi vào rong tay Lý Dục Thần.
Chỉ nghe rừng núi âm u phía xa vang lên giọng nói hư ảo:
“Lý Dục Thần, tôi sẽ quay lại tìm anh...”