“Thiên diễn năm mươi, sử dụng bốn mươi chín!", giọng của Kim Tam Mộc khế run run: “Tôi tưởng bốn mươi chín kiếm là cực hạn, không ngờ, có thể sử dụng ra “một' không cần đến đó”.
Trương Điên không dám chậm trễ, ngưng thần tĩnh khí, hai tay cầm kiếm, truyền toàn bộ chân khí lên kiếm, ngay cả thân kiếm cũng khẽ cong lại.
Đúng lúc ông ta định dùng công lực cả đời vung kiếm. Kiếm quang bản ra bỗng dừng lơ lửng bên trên ông ta.
Chỉ thấy kiếm quang đó, xanh xanh óng ánh, khẽ phát hào quang.
Quả đúng là “tới như sấm sét bão bùng, ngưng như biển lặng sông trong hiền hòa!”
Kiếm này vừa dừng, bốn mươi chín kiếm bay ra trước đó bỗng đồng loạt chuyển hướng bay đến.
Trong tích tắc, bốn mươi chín điểm hào quang, giống như ngôi sao rơi xuống bay nhanh đến.
Từng đường kiếm quang bắt đầu chui vào trên thanh phi kiếm lơ lửng trong không trung, phi kiếm đó cũng bắt đầu to lên, hào quang cũng sáng hơn.
Khi toàn bộ bốn mươi chín đường kiếm quang nhập. vào, trong không trung xuất hiện thanh kiếm khổng lồ.
Chỉ thấy kiếm đó, dài sáu trượng, rộng ba thước, thân kiếm phóng ra hào quang chói mắt.
Trương Điên nheo mắt lại.
Trước nay ông ta chưa từng có cảm giác áp bức mạnh như vậy.
Dường như trời sắp sập xuống. Sau đó, thanh kiếm đó vụt lóe hào quang. Trời đất tối sâm.
Kiếm khổng lồ hóa thành một đường lưu quang, đâm thẳng về Trương Điên.
Trương Điên giơ kiếm trong tay, muốn ngăn cản, nhưng ông ta không động đậy nổi.
Lúc này, với ông ta, chính là thời khắc tối tăm.
Cả đời luyện võ, si mê võ đạo, bao nhiều lần chất vấn con đường võ đạo, rốt cuộc ở phương nào?
Nơi đỉnh cao, rốt cuộc là cảnh tượng thế nào? Hôm nay, cuối cùng ông ta đã thấy được.
Tiếc là, ông ta cũng không còn cơ hội trèo lên con đường đỉnh phong đó.
Âm
Kiếm khổng lồ đâm vào cơ thể Trương Điên, phát ra ánh sáng mạnh kịch liệt.
Sau ánh sáng mạnh, kiếm khổng lồ tan đi, phân thành năm mươi điểm sáng, bay về trong tay Lý Dục
Thần.
Cùng lúc đó, đệ tử Cái Bang đầu tiên bị kiếm ngữ hành giết chết lắc lư cơ thể ngã xuống.
Giống như quân bài domino, người thứ hai, người thứ ba... liên tiếp không ngừng đổ xuống.
Trong chớp mắt, mấy trăm đệ tử Cái Bang trong đại viện đều ngã xuống đất, biến thành thi thể.
Còn Trương Điên sớm đã không còn cả cặn bã. Kim Tam Mộc ngẩn người đứng ở đó.
Đây chính là đạo pháp Thiên Đô! Đây chính là tiên thuật Côn Luân!
Ở trước mặt anh, tông sư thế gian, chỉ là bụi trân!
Adam cảm thấy từ siêu ngầu không đủ để hình dung cảnh tượng tráng lệ hào hùng nhất nhân gian mà anh thấy này, nên trong đầu lại lại nảy ra một từ thích hợp. hơn:
Lợi hại!
Lý Dục Thần thu lại châm ngũ hành, quay người trở lại bên cạnh ba người chị Mai.
Họ bị thương rất nặng, chịu mấy trăm gậy, xương không biết đã gãy mấy cái, gân cốt cả người cũng bị đánh nát.
Tuy được Lý Dục Thần chữa trị, đã không còn đáng ngại. Nhưng muốn hồi phục hoàn toàn, cũng cần một khoảng thời gian.
Nhưng đây cũng là một lần cơ hội.
Đánh tan sức mạnh trên gân cốt da thịt mà lúc trước. luyện võ công ngoại gia tích lũy được, cũng là một con đường tắt lấy võ nhập đạo, giờ phải xem công lực và ngộ
tính của họ rồi.
Lý Dục Thần cho ba người uống một viên đan dược, rồi dìu họ đứng lên.
Sư phụ Vinh thở dài một hơi, nói: “Cậu lại cứu chúng †ôi một lần”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi còn muốn ăn đồ ông làm”. Lại hỏi nói: “Mã Sơn và Trương Diễm Diễm đâu?” Chị Mai lo lắng nói: “Tôi vừa nghe Trương Điên và
Viên Khả Kiều nói chuyện, có lẽ Mã Sơn và Diễm Diễm bị họ bắt đi rồi, hình như nhốt trong nhà kho”.
Lý Dục Thần kinh hãi, vội hỏi: “Nhà kho ở đâu?”
“Tôi không biết", chị Mai nói: “Bên ngoài có lẽ còn có đệ tử Yếu Môn, bắt một tên hỏi xem”.
Bốn người cùng đi ra ngoài. Kim Tam Mộc và Adam ở ngay cổng.
Adam cực kỳ sùng bái Lý Dục Thần, lúc nhìn anh, trong mắt phát ra ánh sáng.
Còn đạo trưởng Kim Tam Mộc, sắc mặt hơi nặng nề, hình như không vui.
Lý Dục Thần thấy Kim Tam Mộc muốn nói lại ngừng, bèn hỏi: “Đạo trưởng Kim, có điều muốn nói với tôi ư?”
Kim Tam Mộc nhìn thi thể khắp viện, nói: “Cậu Lý, cậu là thượng tiên Thiên Đô, tôi không có tư cách trách móc. Nhưng bần đạo vẫn muốn nói một câu, người tu đạo, nên thường có thiện tâm, chớ tạo sát nghiệ Trương Điên hành sự quái gở, tội nghiệt nặng nề, cậu giết thì cũng thôi, nhưng mấy trăm đệ tử Yếu Môn, có tội gì đâu? Cho dù trong đó có kẻ ác, cũng không thể đều là kẻ ác. Mấy trăm cái mạng, cậu giết hết, việc này, có phải đi ngược đức hiếu sinh của ông trời không?”
Lý Dục Thần hơi ngẩn người, trong lòng khẽ chấn động, dường như nghĩ đến điều gì.
Nhưng lúc này, trong lòng anh nhớ đến Mã Sơn, không muốn tranh biện với Kim Tam Mộc, chỉ nói một câu: “Làm việc theo bản tâm, chính là đại thiện!”
Nói xong, vội bỏ đi.
Kim Tam Mộc hơi cứng đờ tại chỗ, hồi lâu mới khẽ lắc đầu, lấy ra một lá bùa trên người, ném ra hóa thành mưa lửa ngập trời, rơi xuống sân viện.
Tất cả thi thể dưới đất đều bốc cháy.
Kim Tam Mộc nhìn ngọn lửa hừng hực, cúi đầu, bắt đầu niệm đọc “thần chú tịnh thiên địa”, siêu độ cho. người chết.
Adam ở bên cạnh cũng thấp giọng niệm pháp hiệu của vô lượng thiên tôn.
Đọc xong thần chú, lưa cũng tắt.
Thi thể đều hóa thành tro bụi, những vật khác trong sân viện đều không bị tổn hại.