Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 407: Lôi kiếp




Mã Sơn vừa quay người, ôm chặt Trương Diễm Diễm, lớn tiếng nói: “Dục Thần, em muốn giết thì giết luôn cả anh đi!”
'Từng đường kiếm khí bay qua vù vù bên tai anh ta, toàn bộ đâm vào bức trường trong hang động.
Rồi từ tường ngoài của Phong Hỏa Đài xuyên ra. Cả Phong Hỏa Đài ầm ầm nổ.
Đất vàng và gạch đá bay loạn trong không trung, bụi đất mù trời.
Đợi khi bụi đất lắng xuống, gió thu xào xạc trên mảnh đất dài.
Thì ra lúc đến bầu trời trong xanh cũng trở nên âm u, mây đen cuốn đến theo gió, che lấp ánh mặt trời.
Trương Diễm Diễm mặc cho Mã Sơn ôm, nhìn kiếm khó sượt qua người, khuôn mặt tái nhợt.
Cô ta biết rõ, nếu vừa nãy Lý Dục Thần không mềm lòng, bây giờ cô ta và Mã Sơn đã tan thành tro bụi rồi.
Nhưng không biết tại sao, sâu trong lòng cô ta có một chút mong đợi khoái cảm một sự giải thoát như vậy.
Trương Diễm Diễm sợ giật mình, đây không phải là tư tưởng mà ma đầu nên có.
Hắn chắc chắn linh hồn của Trương Diễm Diễm đã hiến cho mình và hoàn toàn dung hòa với mình, tại sao còn có suy nghĩ như vậy?
Lại nhìn Lý Dục Thần, cơn giận vừa giải tỏa ra đang dần giảm bớt.
Vừa nãy cô ta rõ ràng nhìn thấy lửa giận bùng cháy của Lý Dục Thần, và tâm ma đang dần thức tỉnh trong lửa giận.
Sao lại bị đạo tâm áp chế nhanh như vậy chứ? Không được, sắp thành công rồi!
Trương Diễm Diễm khẽ đẩy Mã Sơn ra, cười lạnh lùng:
“Tại sao không giết tôi? Quả nhiên vẫn mềm lòng! Quả nhiên vẫn cổ hủ! Biết tại sao nhà họ Lý bị diệt môn không? Giả như Lý Thiên Sách không cổ hủ như vậy, không tuân thủ cái gọi là giới hạn nhân nghĩa, đồng ý hợp tác với Ma giáo chúng tôi, thì sao lại bị chính đạo ức. hiếp? Nếu như mẹ anh không mềm lòng, với tu vi của bà ta, sao lại không chạy thoát ra ngoài được?”
Lý Dục Thần đứng ở đó bất động.
'Trông có vẻ bình tĩnh, thực ra trong lòng anh vẫn nổi lên sóng dữ.
'Tầng mây trên bầu trời càng lúc càng dày, sắc trời càng lúc càng tối u ám.
Lý Dục Thần cảm thấy vô cùng nặng nề, thấp thoáng cảm thấy bốn phương tám hướng có một luồng sức mạnh thần bí đang kéo giật anh.
Trong tầng mây đó, dường như có người đang nhìn xuống.
Sát ý kỳ lạ từ hư không ập đến, dường như có một thanh kiếm ở nơi rất xa rất xa đang chĩa về anh.
Chỉ cần đạo tâm của anh hơi lay động, thanh kiếm đó sẽ chém vỡ hư không, tiêu diệt cả thể xác lẫn thần hồn của anh.
Đạo tâm của Lý Dục Thần rất kiên định, tu luyện ở Thiên Đô mười ba năm, mười ba năm tu luyện vạn tiên kiếm khí, nếu đạo tâm còn lay động, thì không xứng làm đệ tử Thiên Đô.
Nhưng anh không thể áp chế lửa giận nổi lên sâu trong nội tâm, và cả linh hồn đau khổ giằng xé trong ngọn lửa
Sư phụ bảo anh xuống Côn Luân, đến hồng trần tìm kiếm cơ duyên, chém đứt tâm ma, để đột phá cảnh giới tiên thiên.
Anh vẫn luôn không biết tâm ma của mình ở đâu, nhưng bây giờ, hình như đã tìm được.
Hơn nữa tâm ma này dường như càng lúc càng nặng, có xu thế dần dần che lấp đạo tâm.
Bất luận Lý Dục Thần sử dụng tâm pháp thế nào, niệm đọc thần chú thế nào, vận chân khí thế nào, cũng không thể áp chế tâm ma nổi lên bành trướng.
Hiển nhiên Trương Diễm Diễm cũng cảm nhận được.
Cô ta quyết định cho thêm một mồi lửa, nói:
“Lý Dục Thần, nhớ kỹ, anh là con trai của Cung Lăng Yên, bà ta là thánh nữ Ma giáo, anh là con trai của thánh nữ, anh có huyết mạch thiên ma. Thiên ma trên đời, không bao giờ tự nghĩ mình thiện hay ác. Thiên ma hành sự, trước này chỉ dựa vào bản tâm. Bản tâm chính là đại thiện!”
Trong lòng Lý Dục Thần run lên, nghĩ đến mấy trăm đệ tử Yếu Môn đã chết trong đại viện tổng đàn Cái Bang, nghĩ đến lời của Kim Tam Mộc.
'Tâm ma của anh lại bành trướng lên.
Gió nổi lên, gào thét trong vùng đất rộng lớn.
Mây đen tập trung trên không trùng dải đất với tốc độ nhanh hơn.
Mưa bão ập đến, mây đen dồn đến.
“Lý Dục Thần, biết bây giờ mẹ anh đang ở đâu không?”, Trương Diễm Diễm đón gió lớn tiếng hỏi.
“Cái gì, cô nói mẹ tôi vẫn còn sống?”, Lý Dục Thần kinh hãi nói.
“Bà ta là thánh nữ Ma giáo, cơ thể thánh nữ, đâu có dễ chết như vậy! Hiện giờ, bà ta bị nhốt ở vùng đất Cửu U, ở đó có rắn Liệt Hỏa, có bọ cạp Hàn Băng. Ban ngày bà ta chịu hình liệt hỏa, ban đêm chịu nỗi đau băng giá, còn phải nhẫn chịu rất nhiều trùng độc gặm nhấm cắn xé...
Lời của Trương Diễm Diễm nhẹ nhàng phiêu bay. trong gió.
“Lý Dục Thần, anh đã hơn hai mươi tuổi, mẹ của anh chịu khổ hai mươi năm. Anh tu hành cái gọi là chính đạo, có lẽ có một ngày có thể trường thọ, còn mẹ của anh lại ở địa ngục chịu nỗi đau mãi mãi! Khi anh sống cuộc sống siêu trần thoát tục, khi anh cưỡi mây đạp gió, anh có từng nghĩ, ở vùng đất Cửu U, có một người phụ nữ đang kêu gọi tên của anh - Lý Dục Thần... Lý Dục Thần...”
Lý Dục Thần điên cuồng kêu một tiếng, ôm đầu, chạy xuống.
Gió càng lúc càng mạnh, mây càng lúc càng dày.
Bóng dáng phía xa giống như con thú nằm rạp, há to cái miệng, nuốt chửng từng chút ánh sáng.
Hạt mưa to như hạt đầu rơi xuống.
“Ha ha ha..."
Nhìn Lý Dục Thần quỳ trong mưa, Trương Diễm Diễm phá lên cười.
Cô ta biết mình đã thành công. Một luồng điện vụt sáng, rơi lên ngọn núi bên cạnh. Gần như cùng lúc, vang lên một tiếng vang lớn.
Sức mạnh của sấm sét khiến Trương Diễm Diễm run lên, ngừng cười.
Sau đó, lại một tia sét giáng lên một ngọn núi khác, đồng thời vang lên tiếng sấm.
Từng tia sét như vậy giáng xuống liên tiếp, lấy khu vực anh đang đứng làm trung tâm.
Cuối cùng Trương Diễm Diễm phát hiện không đúng.
Cô ta ngẩng đầu nhìn mây đen đè xuống, và sấm sét giáng xuống từ bốn phương tám hướng, kinh hãi nói:
“Lôi kiếp!”
“Anh ta... anh ta... sắp đột phá tiên thiên?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.