Đây chính là chỗ dựa để Trương Diễm Diễm tự tin không sợ.
Lý Dục Thần chưa trải qua lôi kiếp, cô ta còn lo sợ Lý Dục Thần giết cô ta thật trong lúc tức giận, nhưng đã trải qua lôi kiếp, đạo tâm rộng lớn tâm ma diệt trừ, không thể giết người vô tội, nếu không tâm ma phản phệ, sẽ rất thảm.
Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của tu hành chính đạo.
Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Tôi không giết Trương Diễm Diễm, tôi chỉ giết cô”.
'Trương Diễm Diễm ngẩn người: “Không thể nào, linh hồn của Trương Diễm Diễm đã hòa làm một với tôi, anh không thể nào chia tách chúng tôi!”
Lý Dục Thần nói: “Vừa nấy tôi không thể, nhưng bây giờ tôi đã có thể”. Nói xong, trong tay bỗng có thêm một thanh kiếm gỗ đào.
Anh giơ cây kiếm lên, trên thân kiếm thấp thoáng sáng lên rất nhiều phù hiệu màu vàng, chằng chịt chỉ chít, như nòng nọc màu vàng bò khắp thân kiếm.
“Kiếm thiên sư!”
'Trương Diễm Diễm kinh hãi. “Sao anh lại có kiếm Thiên Sư?”
Kiếm Thiên Sư là bảo vật trấn núi của Long Hổ Sơn, bên trên có bùa chú của các đời thiên sư Long Hổ khắc lại.
Khi mỗi một đời thiên sư phi thăng, sẽ để lại thanh kiếm này, trải qua mấy chục đời truyền thừa, uy lực của nó cực lớn, và sớm đã thành kiếm linh, là pháp khí tiên gia thượng đẳng.
Nhưng bùa chú thiên sư, là thuật bí truyền, chỉ có người nắm giữ truyền thừa thiên sư mới có thể sử dụng uy lực của kiếm Thiên Sư.
Nếu không hiểu phù thuật thiên sư, cho dù có được kiếm Thiên Sư, cũng chỉ là một thành kiếm gỗ đào đuổi tà bình thường.
Lý Dục Thần cũng không sử dụng được kiếm Thiên Sư, nhưng vừa nãy, dưới thiên hình lôi kiếp, uy lực thiên lôi đã kích hoạt bùa chú ngũ lôi trên kiếm Thiên Sư.
Lý Dục Thần dùng thần thức lướt đọc hết tất cả bùa. chú, khiến anh lập tức hiểu rõ thuật pháp thiên sư của Long Hổ Sơn như lòng bàn tay.
Kiếm Thiên Sư vừa hay là chí bảo xua đuổi tà ma, trong bùa chú bên trên, có linh chú của thiên sư đời trước đối phó tà ma nhập thể.
Lần trước dưới lòng đất thành phố Tuyên, pháp lực của Lăng Tiêu Tử hơi thấp, tuy đã dùng kiếm Thiên Sư, lại không phát huy được một phần mười uy năng của kiếm Thiên Sư, ngược lại khiến kiếm linh bị nhiễm yêu khí.
Lần này, trong thiên lôi, yêu khí đó bị giải trừ hoàn toàn, hơn nữa uy lực của thiên hình khiến bùa chú ngữ lôi càng thêm uy năng.
Lý Dục Thần nhìn Trương Diễm Diễm nói: “Thực ra cô đã chọn sai người, Trương Diễm Diễm vốn lương thiện, còn cô không việc ác gì không làm, hai người thiện ác rõ ràng, cho dù cô nhân lúc người ta gặp nạn, lúc cô †a tuyệt vọng, khiến cô ta hiến linh hồn cho cô, hai người cũng không thể hoàn toàn hợp thành một”.
Đến lúc này, cuối cùng Trương Diễm Diễm đã sợ.
Cô ta không nghĩ gì, quay người định bỏ chạy.
Nhưng đã không kịp.
Chỉ thấy kiếm trong tay Lý Dục Thần phát ra kim quang vạn đạo, bao bọc lấy Trương Diễm Diễm.
Lập tức, Trương Diễm Diễm mềm nhữn ngã xuống đất.
Một cái bóng bò ra từ trên người cô ta.
Trong kim quang, nổi lên vô số chú văn như nòng nọc, nhập lên cái bóng, nuốt chửng.
Cái bóng giấy dụa trong chú văn kim quang, càng lúc càng mờ...
Khi Mã Sơn tỉnh lại, nhìn thấy Lý Dục Thần dưới ánh nắng, trên người lấp lánh kim quang mờ mờ.
“Dục Thần!”, Mã Sơn gọi: “Em không sao chứ?” Lý Dục Thần cười nói: “Em không sao”. Mã Sơn bỗng nghĩ đến điều gì, bỗng bật dậy, nhìn
xung quanh, chỉ thấy Trương Diễm Diễm năm dưới đất, kinh hãi nói: “Diễm Diễm! Dục Thần! Em đã giết cô ấy ư?”
“Yên tâm đi, anh Mã Sơn, cô ta không sao rồi”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn khẽ chạm vào mũi của Trương Diễm Diễm, mới yên tâm, hỏi: “Không sao rồi? Em nói là thứ trên người cô ta đã chạy rồi?”
'Đã bị em giết rồi. Sau này sẽ không có thứ bẩn quấn lấy cô ta nữa”.
Mã Sơn cười, đưa tay định vỗ vai người anh em theo thói quen.
Bỗng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Lý Dục Thần, kim quang lấp lánh, uy nghiêm thanh khiết biết chừng nào, cảm thấy tay của mình chạm vào đúng là một loại sỉ nhục.
Anh rụt tay về, cười ha ha nói: “Ha ha, anh biết ngay mà, không có chuyện gì mà anh em của anh không làm được”.
Mã Sơn lại quay đầu nhìn Trương Diễm Diễm: “Ấy, cô ấy đã không sao rồi, tại sao còn chưa tỉnh?”
Lý Dục Thần cười nói: “Anh xem bộ dạng em bây giờ, cho cô ta tỉnh lại có thích hợp không?”
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần một cái, vỗ trán nói: “Em xem đầu óc của anh! Ha ha ha...”
Lý Dục Thần hiện giờ, tinh quang lượn trôi thì không nói, toàn thân còn phát ánh vàng, bị người ta nhìn thấy thì không hợp.
Mã Sơn nhìn xung quanh, nơi này là phía bắc ngoài thành, núi hoang bốn phía.
“Hỏng rồi, đây là nơi nào, chúng ta về bằng cách nào?”
“Không sao, em đưa hai người về”.
Lý Dục Thần mỉm cười, kiếm ngũ hành trong tay, bỗng hóa thành một đường kim quang, cuốn Mã Sơn và Trương Diễm Diễm lên, bay vút lên trời.
Vừa bước vào tiên thiên, ngự kiếm phi hành!
Chỉ lát sau, đã về đến thủ đô.
Lý Dục Thần đáp xuống trong một góc yên tĩnh không người gần khách sạn, nói với Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, em thế này không thích hợp gặp người khác, không vào cùng hai người nữa. Anh đi gặp mấy người chị Mai, nghỉ một đêm, ngày mai về thành phố Hoà. Giấy tờ đồ vật trên người em đều mất hết rồi, sau khi anh về thành phố Hoà, bảo anh Thái giúp em làm chứng minh thư, anh ta có cách, ngoài ra giúp em mua một chiếc điện thoại, giống cái trước là được”.
Mã Sơn đã ghi nhớ.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần một cái, bất giác buồn cười.