Lý Dục Thần thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Chị Mai, đừng đùa như vậy”.
Chị Mai nói: “Thực ra, tôi và Liễu Kim Sinh đã không. thể nào rồi. Còn hai người họ, tôi cũng không biết. Hai người họ đều tốt, tôi không thể chọn một người, làm tổn thương một người khác, thực ra bây giờ như vậy rất tốt”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Chị Mai, chị yên tâm đi, có tôi ở đây, bất kể là Liễu Kim Sinh hay là đảo Cửu Long, cũng không thể làm tổn thương chị”.
Chị Mai nói: “Dục Thần, cậu phải cẩn thận, Liễu Kim Sinh rất có thể bước vào cảnh giới tiên thiên trong truyền thuyết. Nếu ông ta có thể lấy được danh hiệu đệ nhất tông sư Nam Giang, thế lực của nhà họ Liễu sẽ càng lớn mạnh".
“Muốn làm đệ nhất tông sư Nam Giang? Ông ta có thể qua được cửa ải Hà Trường Xuân trước rồi tính chứ phải không”.
Lý Dục Thần cười ha ha.
"Tiên thiên? Tiên thiên của võ giả, và tiên thiên như anh, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Võ giả nhập tiên thiên, còn ở dưới chân Thiên Đô, có thể lên thang trời hay không cũng chưa chắc.
Nói chuyện với chị Mai xong, mới gọi những người khác quay lại.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương nhìn sắc mặt của chị Mai là biết đại khái là vấn đề gì, trong lòng vui mừng.
Mọi người lại tiếp tục uống rượu nói chuyện, vui vẻ ra về.
Ăn cơm xong, Lý Dục Thần gọi Lâm Vân đến, hỏi: “Hai ngày nay nhà cậu thế nào?”
Lâm Vân nói: “Vẫn ổn, bố em rất bận, chuyện trong nhà đã gần như không hỏi đến, cả ngày cùng tập đoàn của mấy người chú Lang nghiên cứu chuyện kinh doanh. Mấy ngày nay sức khỏe ông nội em cũng rất tốt, hôm nay biết anh quay về, còn đặc biệt dặn em, bảo em nói với anh một tiếng, bây giờ ông rất tốt, bảo nếu anh bận thì không cần đi thăm ông”.
“Mẹ cậu thì sao?”
“Mẹ em ở thành phố Mai, vẫn chưa về. Hình như bệnh tình của ông ngoại lại chuyển biến xấu”.
“Không đến Tiền Đường mời ông Hồ à?”
“Mời rồi, nhưng ông Hồ cũng bị bệnh, không ra khỏi nhà được”.
“Ông Hồ bị bệnh?”
Lý Dục Thần cảm thấy không ổn lắm.
Tuy Hồ Sư Ước đã lớn tuổi, nhưng sức khỏe rất tốt. Công pháp dưỡng sinh gia truyền của nhà họ Hồ rất cao minh, không kém hơn tâm pháp nội gia bình thường.
Hơn nữa Lý Dục Thần đã gặp Hồ Sư Ước mấy lần, nhìn từ tinh thần vẻ mặt, tuyệt đối không cần lo bệnh tật trong thời gian tới.
Sao đột nhiên mắc bệnh được chứ?
Lý Dục Thần quyết định đi thăm, vừa hay cũng phải đi thăm Tiền Nhược Vọng, xem ông ta hồi phục thế nào rồi.
Anh nói với Lâm Vân: “Hai ngày nay tôi phải đến Long Hổ Sơn một chuyến, tiện đi qua thành phố Mai, cậu gửi cho tôi địa chỉ của nhà ông ngoại cậu đi”.
Lâm Vân vui mừng nói: “Nếu mẹ em biết anh đến, chắc chắn sẽ vui muốn chết”.
Lý Dục Thần nói: “Cậu đừng nói với bà ấy trước, tránh để bà ấy lại bận tới bận lui lo tiếp đãi tôi, tôi đến đó sẽ gọi điện cho bà ấy”.
Lâm Vân gật đầu đồng ý, đưa địa chỉ của nhà họ
Nghiêm thành phố Mai cho Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần dặn dò trong nhà mấy câu, rồi lập tức đi đến Tiền Đường.
Anh trực tiếp đến Đồng Khánh Đường tìm được Hồ Tu Nhất.
Tỉnh thần của Hồ Tu Nhất không tốt lắm, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần, dường như nhìn thấy cứu tinh.
“Cậu Lý, cậu đến rồi! Tôi gọi điện cho cậu mấy lần mà không liên lạc được”.
“Nghe nói ông Hồ bị bệnh, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hầy, đâu phải là mắc bệnh, là bị người ta hại”, Hồ Tu Nhất nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
Hồ Tu Nhất nói: “Là thế này, hai ngày trước bố tôi đang ngồi khám bệnh, vốn đã khám hết số, không nhận khám nữa. Nhưng một người Đông Doanh đến, nói là ngưỡng mộ danh tiếng của bố tôi, từ ngàn dặm xa xôi đến. Bố tôi thêm số cho anh ta. Bố tôi bắt mạch cho anh †a, nói anh ta không có bệnh gì, không cần kê thuốc. Anh †a bỗng phát điên, nói bố tôi y thuật không tinh thông, chỉ là hư danh. Sau đó cũng không biết dùng cách gì, lúc đó bố tôi đau đầu chóng mặt rất nặng. Người Đông Doanh buông lời, nói nếu bố tôi có thể chữa khỏi bệnh của mình, thì thừa nhận bố tôi là danh y, nếu không thể, thì phải tháo bỏ biển hiệu thánh thủ Hạnh Lâm”.
Lý Dục Thần cau mày: “Đi, đưa tôi đi xem sao”. “Được, mời cậu Lý đi theo tôi”.
Hồ Tu Nhất dẫn đường, đưa Lý Dục Thần đến phòng dưỡng bệnh của Hồ Sư Ước.
Vào phòng, phát hiện Tiên Khôn cũng có mặt. “Cậu em Lý đến rồi”, Tiền Khôn vui mừng.
Lý Dục Thần và Tiền Khôn chào hỏi nhau, rồi ngồi đến trước giường bệnh của Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước nhắm chặt đôi mắt, cau mày, sắc mặt vàng vọt, bờ môi trắng nhợt, trông rất không ổn.
Lý Dục Thần dùng thần thức quét, là biết vấn đề nằm ở đâu.
“Ông Hồ bị người khác dùng thủ pháp đặc biệt phong tỏa khí mạch”.
Tiền Khôn nói: “Tôi cũng phát hiện ông Hồ kinh mạch bị phong tỏa, nhưng tôi dùng chân khí tương trợ, cũng không thể thông được kinh mạch, vô cùng kỳ lạ”.
Lý Dục Thần nói: “Đây là thủ pháp của nhãn giả Đông Doanh, vô cùng cao minh, khí mạch tắc nghãn, chân khí bình thường không thể làm thông được”.
“Tôi biết rồi”, Tiền Khôn nói: “Kẻ này nhằm vào nhà họ Tiền, cậu em Lý, cậu nhận ra được thuật bù nhìn, chữa khỏi bệnh của Nhược Vọng, nhưng họ cho rằng là ông Hồ chữa khỏi, cho nên nhằm vào ông Hồ”.
Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Nói như vậy, là ông Hồ chịu tội thay tôi? Xem ra cục tức này, tôi phải xả giận thay ông Hồ”.
Quay đầu hỏi Hồ Tu Nhất: “Họ nói lúc nào thì đến tháo biển?”
Hồ Tu Nhất nói:”Có lẽ là ngày mai”.
“Được, vậy thì đợi ngày mai”.