Tiền Khôn lắc đầu nói: “Đều là nói vô căn cứ, thực sự có giao long ở biển, làm sao có thể đến Tiền Đường mới gây họa? Lần hơn một ngàn năm trước đó, bắt đầu từ kho muối cũ, cả Hải Thành bị nhấn chìm, trực tiếp uy hiếp đến an nguy của thành Tiền Đường, Ngô Việt vương mới dẫn hàng vạn ky binh, để lại truyền thuyết Tiền Vương bản thủy triều”.
“Nói như vậy, thực sự có giao long?”, Tiền Hân Đồng hỏi.
Tiền Khôn trầm ngâm một lát, nhìn mọi người một cái nói:
“Mọi người ở đây cũng không phải người ngoài, tôi nói thẳng vậy. Trên đời có rồng hay không, tôi không dám đoán bừa, nhưng chắc chắn trong biển có quái thú. Theo như ghi chép của tổ tiên Tiền thị chúng ta để lại, năm đó Tiền Vương bắn thủy triều, không phải bản thủy triều, mà là bản một con rắn khổng lồ”.
“Tổ tiền Tiền Vương lợi hại như vậy ư!”, vẻ mặt Tiền Hân Đồng tự hào nói.
Lý Dục Thần bỗng hỏi: “Lão ca, vậy đám ninja Đông Doanh cứ nhằm vào nhà họ Tiền không buông, có phải cũng liên quan đến chuyện này không?”
Tiền Khôn và Tiền Nhược Vọng quay sang nhìn nhau, gật đầu nói: “Lão đệ thật biết nhìn xa, đúng là như vậy. Nhà họ Tiền chúng tôi có một cây cung tổ truyền, chính là cây cung năm đó tổ tiên dùng để băn thủy triều. Nghe nói cây cung đó làm bằng xương cốt của rồng, lúc đóng mở có thể nghe thấy tiếng rồng gầm. Đám người Đông Doanh đó muốn có cây cung này”.
Tiền Hân Đồng hiếu kỳ mở to đôi mắt: “Sao cháu không biết chuyện này? Cây cung ở đâu?”
Tiền Nhược Vọng cười ha ha nói: “Con bé này, để
cháu biết thì toàn thế giới đều biết!” “Ông nội!", Tiền Hân Đồng dẫm châm, bĩu môi.
Tiền Khôn nói tiếp: “Đảo quốc Đông Doanh bốn bề là biển. Thường xuyên có cự thú trong biển, hoành hành trong đó, mưa gió sóng thần, dân chúng chịu khổ. Cho nên người Đông Doanh thường xuyên ra quân đội thuyền quy mô lớn, ra biển với danh nghĩa bắt cá voi, thực chất là để đối phó với hải thú. Cũng may xã hội ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, vũ khí tiên tiến, đã rất ít xảy ra chuyện hải thú tấn công duyên hải.
Nhưng mười mấy năm trước, ngoài biển Đông Bắc Đông Doanh, một con cự thú ngủ say dưới đáy đại dương đột nhiên tỉnh lại, tạo nên động đất mạnh và sóng †hần. Sức phá hoại cũng cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử Đông Doanh. Còn thứ đó là cái gì, đến nay vẫn chưa có kết luận. Có người nói là cự long, cũng có người nói là cá côn, còn có người nói là Godzilla”.
Tiền Hân Đồng phì cười một tiếng: “Nói quá rồi phải không, còn có cả Godzillal”
Tiền Khôn trừng mắt nhìn cô ta một cái.
'Tiền Hân Đồng lè lưỡi, không nói nữa, nhưng vẻ mặt hiển nhiên là không tin.
“Lúc đó, Đông Doanh cử người đến tìm nhà họ Tiền chúng ta, muốn mượn cây cung Tiền Vương, đối phó với cự thú”, Tiền Khôn tiếp tục nói: “Tuy Đông Doanh và Hoa Hạ chúng ta có thù, nhưng cũng ở rất gần nhau. Dân chúng vô tội. Nếu thực sự dùng để đối phó hải thú, bảo vệ môi trường làm yên lòng dân, đương nhiên chúng tôi sẽ cho mượn. Nhưng tôi biết đám chính khách Đông Doanh đó rất vô liêm sỉ, một khi giao cây cung Tiền Vương cho họ, thì rất khó lấy về được. Huống hồ vốn không ai có thể kéo được cây cung Tiền Vương”.
“Nhưng để cứu sinh linh trong lầm than, bất kể sự việc thật hay giả, cũng bất kể mục đích của đối phương là gì, chúng tôi vẫn quyết định đi thử”.
Tiền Khôn tiếp tục nói.
“Vậy là tôi đích thân dẫn đội triệu tập một trăm hai mươi đệ tử Tiền thị võ công đạt đến ám kình trở lên, hộ tống cây cung Tiền Vương, đến Đông Doanh. Kết quả không ngoài dự liệu, đám người Đông Doanh đó vừa lấy cung đã muốn chiếm làm của riêng. Đương nhiên tôi không chịu, vì vậy xảy ra xung đột. Vì cướp cung Tiền Vương về, đệ tử Tiền thị chúng tôi chiến đấu anh dũng và đẫm máu, cuối cùng hộ tống cung Tiền Vương về Tiền Đường an toàn. Tôi bị thương nặng vào lần đó. Còn một trăm hai mươi đệ tử ưu tú Tiền thị cũng thương vong hơn một nửa, người sống quay về chưa đến một phần ba.
Nói đến đây, ánh mắt của Tiền Khôn tối dần.
Trí Nhẫn và Vô Hoa cũng niệm một cậu phật hiệu: “A di đà phật!”
Tiền Hân Đồng tức giận nói: “Đám người Đông Doanh này, thật chẳng ra sao!”
Lý Dục Thần không ngờ nhà họ Tiền còn giấu bảo vật quan trọng như vậy.
Cây cung có thể bắn chết giao long vô cùng hiếm có, người bình thường không kéo nổi, đó là vì cây cung này không phải dùng sức người để kéo cung, mà phải dựa vào pháp lực, bắn ra cũng không phải là mũi tên bình thường.
“Sau này, mẫu thuẫn giữa người Đông Doanh và nhà họ Tiền chúng tôi chưa từng dừng lại, trong tối ngoài sáng, đấu tranh vô cùng khốc liệt. Họ không có lĩnh vực gì là không can thiệp, cạnh tranh thương mại, đàn áp chính trị, ám sát, kể cả lần này dùng thuật con rối để đối phó tộc trưởng Tiền thị, chắc chắn là muốn có được cây cung Tiền Vương”.
Lý Dục Thần nói: “Lần này đến Đồng Khánh Đường khiêu chiến, là cùng một bọn phải không?”
Tiền Khôn nói: “Có phải hay không, ngày mai gặp sẽ biết”.
Lý Dục Thần gật đầu, lại hỏi: “Lão ca, Thiên Nhẫn Tông này, ông hiểu được bao nhiêu? Thực lực của họ thế nào? Ở Hoa Hạ có bao nhiêu người?”
Tiền Khôn nói: “Thiên Nhẫn Tông là một trong các phái thực lực mạnh nhất trong phái ninja, tông chủ của họ tên làltazura Kazuyoshi, cao thủ cảnh giới Đột Nhẫn, cũng tương đương với tông sư võ đạo của chúng ta. Tổng bộ của họ ở Hoa hạ trước đây ở Đông Bắc, có chỉ nhánh ở thủ đô và Thân Châu. Danh sách thành viên các nơi, chúng tôi đều có. Nhưng họ hành sự bí mật, ngoài bản danh sách này, chắc chắn còn có cao thủ ẩn giấu”.