Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 421: Thủ đoạn tiên nhân




Tiền Hân Đồng nhìn anh ngẩn người, khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý của kẻ chuyên thuần phục, nói: “Thực ra anh cũng không cần nghĩ nhiều, lần trước tôi đã cho anh tất cả tài sản cá nhân của tôi, cho nên bây giờ mọi thứ ở đây, kể cả căn phòng này, và cả tôi, đều là của anh”.
Lúc nói đến câu cuối cùng, trong mắt cô ta chỉ còn lại vẻ dịu dàng tình tứ.
Cô ta nhẹ nhàng cởi dây áo, chiếc váy ngủ lụa thật trượt xuống từ trên người như nước.
Lý Dục Thần cảm thấy hơi đau đầu, khẽ day huyệt thái dương, sau đó vung tay, trong lòng bỗng nổi lên một trận gió, cuốn cái chăn trên giường lên, bao bọc lấy Tiền Hân Đồng.
AI”, Tiền Hân Đồng kêu một tiếng: “Anh...”
Nhưng cô ta còn chưa nói hết, đã bị cái chăn quấn thật chặt, bay thẳng ra ngoài cửa sổ, rơi vào trong bụi cỏ không xa.
Bên tai vang lên giọng của Lý Dục Thần: “Một sơn trang lớn như này, cô cả Tiền chắc không chỉ có mỗi chỗ này ngủ
được chứ phải không”.
Tiền Hân Đồng tức bừng bừng đứng lên, đang định nói, thì nghe Lý Dục Thần gọi:
“A Hoa, đóng rèm cửa sổi”
“A Hoa, tắt đèn!”
Rèm cửa sổ soạt roạt kéo lại. Đèn cũng tắt.
Chỉ còn lại ánh trăng chiếu lên người Tiền Hân Đồng, sáng thướt tha dịu dàng.
Tiền Hân Đồng tức không chịu nổi, nhưng nghe hai câu cuối của Lý Dục Thần, bỗng phụt một tiếng phì cười.
Phía xa có ánh sáng đèn pin đang di chuyển về bên này.
Tiền Hân Đồng biết là bảo vệ tuần đêm, vội vàng nhặt chăn lên, quấn thật chặt.
“Ai đang ở đó?”, bảo vệ hô nói.
Ánh đèn pin chiếu lên mặt Tiền Hân Đồng, khiến cô ta chói mắt không mở được.
“Cô cả, sao cô lại ở đây, đã xảy ra chuyện gì phải không?”
“Không sao, tôi chỉ đi dạo quanh thôi”, Tiền Hân Đồng nói cho qua chuyện.
Bảo vệ nhìn trời; “Hôm nay cũng không lạnh lắm, cô cả, sao cô quấn chăn bông thế, có phải bị cảm không?”
“Ôi trời, tôi không sao", Tiền Hân Đồng không muốn nói nhiều, quấn chăn, vội vàng bỏ đi.
Bảo vệ thộn mặt, nhìn về hướng cô cả rời đi, lại nhìn tinh xá phía trước, như hiểu ra điều gì.
Lý Dục Thần ngồi thiền trong phòng cả đêm.
Địa khí của sơn trang Ngô Việt rất tốt, chính là nơi tốt phong thủy hội tụ của Tiền Đường, chẳng trách có cái tên “Ngô Sơn Thiên Phong”.
Lúc sáng sớm, nữ giúp việc của nhà họ Tiền đến mời anh đi ăn sáng.
Lý Dục Thần theo đến nhà ăn, phát hiện Tiền Nhược Vọng, Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng đều có mặt, ngay cả Trí Nhẫn và Vô Hoa cũng đã đến.
Lúc Tiền Hân Đồng nhìn thấy anh, khuôn mặt hơi đỏ ửng.
Lý Dục Thần coi như không nhìn thấy, chào hỏi mọi người, ngồi xuống ăn sáng.
Bữa sáng của nhà họ Tiền rất đơn giản, màn thầu chay và hoành thánh, thêm mấy món ăn kèm tỉnh tế, gần giống như gia đình bình thường, không hề có khí phái hào môn chút nào.
Nhưng càng mộc mạc như vậy, càng có thể thể hiện ra căn cơ của thế gia đệ nhất Giang Nam.
Ăn khá no, Tiền Khôn chuẩn bị cùng Lý Dục Thần đến Đồng Khánh Đường.
Tiền Hân Đồng nói: “Cháu cũng muốn đi”.
Tiền Khôn nghiêm mặt, nói: “Cháu đi làm gì, một cô gái, cả ngày lộ mặt ra ngoài, còn ra thể thống gì. Ở nhà với ông nội cháu đi”.
Tiền Hân Đồng bất mãn nói: “Ông cả, tư tưởng của ông từ đời nào rồi, con gái thì làm sao, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời!”
Tiền Khôn cười nói: “Lại còn nửa bầu trời cơ! Sao ông nghe nói, tối qua có người trần chuồng bị người ta ném ra từ cửa sổ?”
“Ông cả...”
Tiền Hân Đồng che mặt dậm chân.
Cả nhà ăn cười ồ lên.
Lý Dục Thần bỗng cảm thấy, cả nhà họ Tiền đều rất thú vị.
Nếu đổi thành hào môn khác, nhất định sẽ luôn miệng nói đến danh tiếng, tuyệt đối sẽ không cười đùa như này.
Nhưng nhà họ Tiền giản dị như dân thường này, lại là thế gia siêu cấp truyền thừa hơn ngàn năm.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Trí Nhẫn cười nói: “Để cô bé đi đi, gia chủ Tiền đã có tôi ở đây. Vô Hoa, cậu cũng đi đi, mở rộng kiến thức thủ đoạn tiên nhân thực sự”.
Vô Hoa gật đầu vâng lời.
Ba người nhà họ Tiền thầm kinh ngạc trong lòng vì cách dùng từ của Trí Nhẫn - 'thủ đoạn tiên nhân, đương nhiên là nói
Lý Dục Thần.
Trí Nhẫn chưa từng nói bừa, chẳng lẽ cậu Lý này...
Lúc Tiền Hân Đồng lại nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt có thêm vài phần hiếu kỳ và ngưỡng mộ.
Hôm nay, có ba vị khách đặc biệt đến Đồng Khánh Đường. Người dẫn đầu là người đàn ông trung niên, mặc vest phẳng lì, chân đi guốc gỗ, lúc đi đi lại lại tiếng guốc gỗ vang
lên, vô cùng hài hước.
Theo phía sau ông ta là một người đàn ông lực lưỡng, trong tay ôm một bức hoành phi bọc bằng lụa vàng.
Còn có một người bị chốc đầu, người rất lùn, khuôn mặt còn mọc đầy mụn nhọt, vô cùng xấu xí.
Ba người hiên ngang đi vào. Bảo vệ nhìn mấy lượt, bảo họ đến chỗ lấy số xếp hàng.
Người đàn ông đi guốc gỗ vô cùng hống hách đẩy bảo vệ, dùng tiếng phổ thông lơ lớ lớn tiếng nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.