Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 422: Bệnh Phu Đường




“Đồng Khánh Đường, bắt đầu từ hôm nay phải đổi tên rồi
Gã lực lưỡng phía sau ông ta mở vải lụa vàng trong tay ra, lộ ra một tấm biển lớn chữ vàng, bên trên biết ba chữ lớn:
Bệnh Phu Đường!
Những người đến Đồng Khánh Đường khám bệnh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn tâm biển chỉ chỏ.
Bảo vệ lớn tiếng quát nói: “Các người làm gì thế hả? Mau ra ngoài, đừng ở đây gây chuyện!”
Đang định tiến lên ngăn cản, lại không ngờ bị gã chốc đầu giơ chân đá ngã xuống đất, hằm häằm dẫm dưới chân.
Tuy bảo vệ không biết võ công, nhưng cũng được huấn luyện, bị gã chốc đầu dẫm, thế nào cũng không giấy ra đứng lên được.
Bảo vệ khác lên giúp, cũng bị gã chốc đầu nhanh nhẹn dứt khoát đánh lật mặt, còn bảo vệ bị dẫm vẫn còn dưới chân hắn ta.
Càng lúc càng đông người đến vây xem.
Người đàn ông mặc vest chỉ vào tấm biển “Bệnh Phu Đường” nói lớn:
“Các vị, các vị đến đây khám bệnh, đều là vì danh hiệu quốc y Hồ Sư Ước phải không? Nhưng đường đường vị quốc y này mà ngay cả bệnh của mình cũng không chữa được, ông ta chữa bệnh cho các vị thế nào? Ông ta vốn không xứng với danh hiệu “Thánh Thủ Hạnh Lâm. Cho nên tôi đã tặng một tấm biển cho ông ta, cái tên Đồng Khánh Đường, bắt đầu từ hôm nay, đổi thành 'Bệnh Phu Đường”. Ở đây không có thần y, chỉ có ma bệnh!”
Bên cạnh có người nói: “Không đúng, mấy ngày trước tôi còn lấy số khám của bác sĩ Hồ, ông ấy vẫn rất khỏe mạnh”.
Người đàn ông mặc vest cười lạnh lùng nói: “Đó là mấy ngày trước, mấy hôm nay ông ta đã ngã bệnh, sau này sẽ không khám bệnh cho các người nữa. Nhưng các người yên tâm, tôi sẽ mở một y đạo quán chân chính trên con phố này, phát huy y đạo chính tông của Đông Doanh chúng tôi, mọi người có thể đến y đạo quán của chúng tôi khám bệnh”.
Những người vây xem lập tức hiểu ra: “Ha, thì ra là người Đông Doanhl” “Là đến gây chuyện!”
“Gây chuyện cái gì, tôi thấy là tác oai tác quái, muốn y đạo. quả của ông ta nổi tiếng!”
“Tôi không thèm đến y đạo quán của người Đông Doanh khám bệnh”.
“Cũng chưa chắc, nếu y tá xinh đẹp, có thể đi xem sao”.
“Đúng đúng đúng, chỉ là không biết có dịch vụ đặc biệt không, tôi thấy dịch vụ y tá của họ trong phim vô cùng tốt”.
Người đàn ông mặc vest tức giận nói: “Đám người Hoa Hạ các người, không hiểu ngành y là một nghề đang được tôn kính sao? Không phải như các người nghĩ!”
“Nhưng đó là do tự các người diễn trong phim, không phải chúng tôi quay”.
“Ông..”, da mặt người đàn ông mặc vest run lên, lại không thể phản bác, chỉ đành mắng nói: “Một đám heo Hoa Hạ! Ma bệnh! Một trăm năm trước các ngươi là ma bệnh Đông Ấ, bây giờ vẫn là ma bệnh Đông ÁI Cho nên các người chỉ xứng đến “Bệnh Phu Đường' khám bệnh!”
Lời của ông ta lập tức kích động người dân phẫn nộ, tức giận.
“Chó Nhật nhà ông thả cái shit gì thế hả!” “Đúng thế, chó Nhật nhà ông có giỏi thì mở y đạo quán của ông đi, xem ai đến chỗ ông khám bênh, kẻ nào đi, tôi chặn cửa nhà ông, mắng chết hắn!"
Người đàn ông mặc vest cười lớn ha ha: “Đám heo các. ngươi, chỉ biết dùng võ mồm. Hồ Sư Ước sắp chết rồi, chỉ có tôi có thể chữa khỏi cho ông tai”
“Tôi không tin! Nếu ông nói thật, tôi sẽ đến chỗ ông khám bệnh, nhưng nếu ông nói dối thì làm sao?”
“Nếu là giả, tôi rạch bụng tự vẫn!” ồi
Cả hiện trường lập tức sôi sục.
Người Đông Doanh nói cứ như thật, khiến cho mọi người bối rối không biết làm sao.
Người đến đây đều là vì biển hiệu của Đồng Khánh Đường mà đến khám bệnh, mà biển hiệu của Đồng Khánh Đường chính là Hồ Sư Ước.
Nếu Hồ Sư Ước đã ngã bệnh, còn phải dựa vào người Đông Dương này chữa bệnh, truyền ra ngoài, đương nhiên mọi người sẽ ồ ạt đến y đạo quán của ông ta.
“Người của Đồng Khánh Đường đâu? Sao còn chưa giải thích?”
“Đúng thế, gọi ông Hồ ra đây, để tên nhãi này rạch bụng tự vẫn!"
“Chắc không phải ông ta nói thật chứ?”
Người đàn ông mặc vest tỏ vẻ mặt đắc ý.
Ông ta ngẩng đầu nhìn biển hiệu “Thánh Thủ Hạnh Lâm” ở chỗ nhất trong đại sảnh, nháy mắt với gã chốc đầu.
Gã chốc đầu gật đầu, nhảy vụt lên, lập tức nhảy lên xà ngang cao sáu bảy mét.
Trong đám khách có người kêu một tiếng hay.
Cũng có người chỉ trách: “Anh kêu ma quỷ tốt cái gì hả?”
Người đó nói: “Tôi chỉ khen công phu tốt, nếu có người vượt qua anh ta, thì tôi càng hô vang!”
Gã chốc đầu nhún chân trên xà ngang, đưa tay muốn tháo biển.
Đột ngột một bóng hình bay đến, tốc độ còn nhanh hơn anh ta mấy phần, bốp một cái tóm chặt cổ tay của gã chốc đầu, kéo anh ta xuống.
Đáp xuống dưới đất, gã chốc đầu soạt soạt lùi lại mấy. bước, còn người đó đứng lại vững vàng.
Lại thấy anh ta mặc áo cà sa vàng, thì ra là một hòa thượng.
Lần này đám đông bùng phát ra tiếng hô khen ngợi như sấm.
Gã chốc đầu dường như không phục, định tiến lên.
Người đàn ông mặc vest ngăn hắn ta lại, lạnh lùng nhìn Vô Hoa: “Cậu là hòa thượng từ đâu đến? Đông Doanh chúng tôi tôn sùng phật pháp nhất, cậu là tăng nhân, tôi không đối địch
với cậu, mau đi đi”.
Vô Hoa không lại gì, lại nghe bên trong có người nói: “Chó điên sủa bừa ở đâu đến, Hồ Sư Ước tôi vẫn chưa chết đâu!”
Liền thấy Hồ Sư Ước từ trong đường đi ra.
Theo sau ông ta còn có Tiền Khôn, Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng và Hồ Tu Nhất.
Họ vừa đi ra, đầu tiên hiện trường yên lặng mấy giây, sau đó bùng lên tiếng vỗ tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.