Thành phố Mai, ngày xưa được gọi là Nghiêm Châu. Là nơi ẩn sĩ Đông Hán Nghiêm Tử Lăng ẩn cư.
Vì vậy, nhà họ Nghiêm vẫn luôn là gia tộc lớn nhất, có danh vọng nhất thành phố Mai.
Một đường lưu quang bay qua chân trời, rơi xuống đài câu của Nghiêm Tử Lăng.
Nghe nói nơi này là nơi Nghiêm Tử Lăng câu cá hàng ngày.
Bên sông có tấm biển “Non cao nước dài”, được đặt theo câu trong “Từ Đường Ký Nghiêm Tiên Sinh của Phạm Trọng 'Yêm: “ Mây núi xanh biếc, sông nước cuồn cuộn. Phong thái tiên sinh, non cao nước dài”.
Lý Dục Thần đáp xuống trong đài câu, nhưng thấy mặt sông rộng lớn, non xanh liên miên, nơi này hội tụ một dòng sông linh khí. Người ở nơi này, có thể tắm trong linh khí núi sông, vừa có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, là nơi phù hợp. để tu hành.
Nghĩ Nghiêm Tử Lăng đó chắc chẳn không phải nhân vật đơn giản.
Đáng tiếc là, nay nơi này đã thành cảnh đẹp du lịch, rất nhiều kiến trúc hiện đại ở đây, tuy đã cố tạo ra vẻ cổ xưa. Cuối cùng vẫn không ăn nhập. Lại thêm khách du lịch đông như nêm, linh khí bị nhân khí đàn áp đi rất nhiều.
Ngắm cảnh núi non một lúc, Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, theo địa chỉ của Lâm Vân, điều hướng đến khu nhà của nhà họ Nghiêm.
Cổng lớn của khu nhà đóng chặt.
Lý Dục Thần ấn chuông trên cổng.
Chỉ lúc sau, một người như người giúp việc ra mở cửa, nhìn Lý Dục Thần từ đầu đến chân mấy cái, hỏi: “Anh tìm ai?”
Lý Dục Thần nói: “Xin hỏi, bà Nghiêm Tuệ Mẫn có nhà không?”
“ở đây không có người này”. Cô giúp việc nói xong, phập một tiếng đóng sập cửa.
Lý Dục Thần bị cho ở người cửa, liền ngẩn người ngạc nhiên.
Tiếp tục gõ cửa.
Cô giúp việc vẫn thấy là anh, bực bội nói: “Đã nói với anh là không có người này mà”.
Lý Dục Thần hỏi: “Nơi này có phải là phủ Nghiêm thành phố Mai không?”
Cô giúp việc nói: “Đúng thế, nhưng không có người mà anh cần tìm”.
Lý Dục Thần nói: “Vậy tôi không tìm Nghiêm Tuệ Mẫn, tôi tìm Nghiêm Công Nghiệp”.
Nghiêm Công Nghiệp là bố của Nghiêm Tuệ Mãn, ông ngoại của Lâm Vân.
Không ngờ cô giúp việc nói: “Chết rồi!” Nói xong lại phập một tiếng đóng cửa lại. Lý Dục Thần kinh ngạc.
Chết rồi? Không thể nào chứ.
Hôm qua Lâm Vân chỉ nói là bệnh tình nặng thêm, không. nói tin xấu.
Hơn nữa, cho dù chết thật, cũng phải tổ chức tang lễ chứ, đâu có đóng cửa, từ chối khách không cho vào.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Tuệ Mẫn.
Nghiêm Tuệ Mãn nghe nói Lý Dục Thần đến thành phố Mai, vô cùng vui mừng, đích thân lái xe đến đón anh.
Lý Dục Thần đứng đợi ở cổng nhà họ Nghiêm.
Một lúc sau, một chiếc xe dừng bên đường, Nghiêm Tuệ Mãn xuống xe, đứng ở đó vẫy tay với Lý Dục Thần, hình như không muốn đến gần.
Lý Dục Thần bèn đi qua đó.
“Dục Thần à, sao cậu lại đến đây? Đến cũng không nói trước một tiếng, để tôi còn chuẩn bị”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
Lý Dục Thần phát hiện mẹ vợ tương lai tiều tụy đi rất nhiều. Thì ra Nghiêm Tuệ Mãn luôn có khí chất hiền thục, hơn nữa còn điều dưỡng rất tốt, hơn bốn mươi tuổi mà trông cũng
chỉ như ba mươi.
Bây giờ trên đầu lại thấy sợi tóc bạc, khí sắc cũng nhợt nhạt, buồn rầu.
“Cháu nghe Lâm Vân nói, bệnh tình của ông cụ trở nặng, cho nên đến xem sao”, Lý Dục Thần nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn vui mừng nói: “Tôi cũng sớm nghĩ đến tìm cậu, nhưng Thanh Thu nói cậu đã đến thủ đô, tôi sợ làm lỡ việc lớn của nên không gọi cho cậu. Ôi trời, lần này tốt rồi, cậu đến rồi, bố tôi được cứu rồi”.
Nói xong, mở cửa xe, bảo Lý Dục Thần lên xe.
Lý Dục Thần quay đầu chỉ vào cổng khu nhà họ Nghiêm nói: “Nhà này không phải phủ Nghiêm sao?”
Sắc mặt Nghiêm Tuệ Mẫn ảm đạm nói: “Lên xe rồi nói”.
Lý Dục Thần gật đầu rồi lên xe,
Nghiêm Tuệ Mãn vừa lái xe, vừa nói: “Bây giờ tôi và bố tôi sống ở quê, không khí dưới quê trong lành hơn, còn có thể ăn được rau xanh quả tươi của mình tự trồng, có lợi cho sức khỏe của ông cụ”.
Lý Dục Thần biết có lẽ sự thực không phải như vậy, nói: “Bác à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bác không cần giấu cháu”.
Nghiêm Tuệ Mẫn cười lúng túng, nói: “Đúng đúng đúng, là tôi không đúng, chúng ta là người một nhà, có gì không thể nói chứ. Ầy”.
Bà ta thở dài một tiếng: “Thực ra khởi nguồn ấy à, vẫn là chuyện giữa nhà họ Lâm chúng tôi và nhà họ Viên. Cậu cũng biết đấy, bây giờ nhà họ Lâm đã cô độc lẻ loi, ngoại trừ bạn của cậu, cậu Trần và cậu Lang, đâu còn có ai muốn giúp nhà họ Lâm. Tất cả những người qua lại với nhà họ Lâm, đều bị nhà họ Viên chèn ép. Vì tôi, đương nhiên nhà họ Nghiêm thành phố Mai cũng bị liên lụy”.
Lý Dục Thần cũng đoán được, nhà họ Viên không chèn ép nhà họ Nghiêm mới lạ đó.
“Bố tôi ủng hộ nhà họ Lâm, nói bất kể hai nhà Viên và Lâm có ân oán gì, chúng ta chỉ cần lo tốt phần mình, làm ăn cần hợp tác thì tiếp tục hợp tác, hợp đồng cần thực hiện tuyệt đối không hối hận. Còn tình cảm hai nhà là sự thực không thể thay đổi, không thể vì vậy mà xa cách”.
Nghiêm Tuệ Mẫn tiếp tục nói.
“Các gia tộc khác thành phố Mai đều nghiêng về nhà họ. Viên, cũng nhân cơ hội cướp việc làm ăn của nhà họ Nghiêm. Bố tôi là người chính trực, quyết không quay lưng lại với nhà họ Lâm. Dưới sự đàn áp nặng nề, ông đã ngã bệnh. Vào lúc quan trọng, nhà một ngày không thể không có chủ. Bố tôi giao vị trí gia chủ cho anh cả tôi. Nhưng anh cả tôi sợ vợ, cho nên quyền bính thực tế lại nằm trong tay chị dâu tôi”.