Một tiếng gà gáy hùng tráng vang lên, đánh thức cả thôn trong ánh bình minh.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào từ khe núi phía Đông, kéo dài hai bóng hình thiếu niên ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn thật dài thật dài.
Lâm Vân bừng tỉnh trong yên tĩnh đầu tiên.
Cậu ta thở dài một hơi, sương trắng ngưng tụ trước người thẳng đứng như kiếm, hồi lâu không tiêu tan.
Sau đó, cậu ta lật người nhảy xuống từ trên tảng đá, cất bước vũ bộ, giống như ma ảnh, vụt lóe đi vào trong rừng cây.
Trong rừng không ngừng truyền đến tiếng lốp bốp, tiếng như trúc nổ.
Sau đó, Lâm Vân thét dài một tiếng, cơ thể xuyên trong không trung, mũi chân nhón nhẹ trên lá cây, rồi lại vút lên cao, nhẹ nhàng đáp lên đỉnh ngọn cây bách cao. nhất đó.
Lúc này, cậu ta hướng mặt về hướng Đông, nhìn mặt trời dần nhô lên, có cảm giác hùng vĩ như ngắm nhìn cả dãy núi.
Một luồng gió thổi đến, sáu bảy cái cây đung đưa trong gió, rồi đổ xuống.
Thì ra là bị chưởng lực vừa nãy của cậu ta chấn rung cành cây, rồi bị gió thổi liền gãy xuống.
Lâm Vân nhún chân, cơ thể bay trong không trung, như đại bàng dang cánh, cưỡi gió thoảng ban mai, nhẹ nhàng đáp xuống đất, về bên cạnh tảng đá ngồi thiền ban đầu.
Lý Dục Thần nhìn cậu ta khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, Nghiêm Cẩn đang ngồi thiền cũng tỉnh lại.
Cậu ta đứng lên rất chậm, và không mạnh mẽ như Lâm Vân.
Nhưng tấm thân gày gò đứng ở đó, lại có phong thái khác biệt.
“Vừa nãy Tiểu Vẫn đã làm hỏng rừng cây, cậu khôi phục lại thay cậu ta đi”, Lý Dục Thần khích lệ nhìn Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn đưa tay ra, nhìn sang rừng cây. Chỉ thấy cậu ta chậm rãi nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, cánh tay vươn ra trước, giữa ngón tay khẽ rung lên,dường như đang chạm vào thứ gì.
Sau đó, thì thấy những cái cây đổ xuống đó lại dựng đứng trở lại như trong video.
Mặt trời ló ra từ khe núi, ánh mặt trời đuổi tan xương sớm, chiếu lên mặt cậu thiếu niên.
Trên trán cậu thiếu niên lấm tấm những giọt mồ hôi lí tỉ.
Cậu ta cố gắng duy trì tư thế của những cái cây, cố gắng gắn kết chút sức sống còn lại trên cành cây đã gãy lìa.
Lý Dục Thần khế vung tay, tung ra làn gió mát.
Gió mát thổi đến, tất cả vết gấy, miệng đứt trên cành cây đều biến mất, tất cả trở lại trước khi Lâm Vân đánh gãy chúng.
Nghiêm Cẩn mới phù một tiếng thở ra, cánh tay buông lỏng, hổ thẹn nói: “Anh rể, em vẫn chưa làm được”.
“Không, cậu đã làm rất tốt rồi”, Lý Dục Thần cổ vũ nói.
Lâm Vân đã không đợi được, nói: “Có phải bây giờ chúng ta có thể xông vào khu nhà họ Nghiêm rồi không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ăn sáng trước đã, mẹ cậu đang đợi chúng ta đấ
Lâm Vân quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Tuệ Mẫn đang đứng ở bên sân phía không xa vẫy tay với họ.
Vốn dĩ lang trung Tôn không muốn quay về báo tin.
Hai bên đều là thần tiên rải đậu thành binh, ông ta cũng không đắc tội được với bên nào.
Ông ta rất muốn bỏ chạy ngay trong đêm.
Nhưng ông ta nghĩ đến món tiền mà Hầu Thái Phương hứa cho ông ta, nên không nỡ bỏ.
Ý của Hầu Thái Phương là, chỉ cần lấy được cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng, thì sẽ cho ông ta năm triệu,
đợi ông cụ chết, có thể cho ông ta thêm năm triệu.
Bây giờ ông ta hơi hối hận, ban đầu nên bảo Hầu Thái Phương trả trước một nửa.
Do dự hồi lâu, ông ta vẫn quyết định đi báo tin cho Hầu Thái Phương, xem có thể hỏi bà ta lấy chút tiền không, không được năm triệu, thì một triệu cũng được.
Tóm lại muốn chạy cũng có thể chạy lúc nửa đêm.
Lang trung Tôn chạy đến phủ Nghiêm, nói sự việc cho Hầu Thái Phương và Nghiêm Sĩ Khâm.
Đến nay Nghiêm Sĩ Khâm cũng không biết ông cụ bị lang trung Tôn hạ độc, chỉ nghĩ ông cụ mắc bệnh thật.
Đến lúc này, ông ta mới biết Hầu Thái Phương sai khiến lang trung Tôn hạ độc ông cụ.
“Cô, các người! Sao các người có thể hạ độc bố của tôi?”, Nghiêm Sĩ Khâm trách móc nói. Nhưng ông ta trách móc cũng chẳng có ích gì.
Hầu Thái Phương cũng chẳng nhìn ông ta một cái, ngay cả lang trung Tôn cũng phớt lờ.
Hầu Thái Phương lập tức gọi mấy anh em của bà ta đến.
Nghiêm Sĩ Khâm còn muốn chất vấn, nhưng hai anh em Hầu Lập Cường, Hầu Lập Quý đến ngay lập tức, ông †a liền câm miệng, một câu cũng không dám nói.
Nhà họ Hầu là bá chủ một phương, hai anh em này. ác ôn hung hăng, việc gì cũng dám làm.
Nghiêm Công Nghiệp vô cùng ngứa mắt với tác phong của nhà họ Hầu, thường xuyên dạy bảo bọn họ, cho nên mấy anh em này hận Nghiêm Công Nghiệp thấu xương.
“Người đó cũng có thể rải đậu thành binh thật sao?”, Hầu Lập Cường hỏi lang trung Tôn.
Lang trung Tôn nói: “Đúng thế, tôi tận mắt nhìn thấy, không chỉ người đó, ngay cả con trai của ông hai nhà họ
Nghiêm cũng biết”.
“Nói láo! Tên nhóc Nghiêm Cẩn đó làm sao biết chứ?”, Hầu Lập Quý nói.
Hầu Thái Phương nói: “Bất kể thế nào, mời đại sư
Ngô đến trước đã. Đại sư Ngô đâu?”
Hầu Lập Cường nói: “ Ông ba cùng ông ta đi tắm rồi, tôi gọi điện cho ông ba”.
Nhân lúc Hầu Lập Cường gọi điện, lang trung Tôn đề xuất chuyện tiền bạc với Hầu Thái Phương.