“Ông cụ Nghiêm, nếu không muốn hai con trai của ông và cả cháu gái của ông chết, thì ngoan ngoãn giao. cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng ra đây!”, Hầu Lập. Quý nói.
Hầu Lập Cường và Hầu Thái Phương cũng lùi đến bên cạnh hai anh em.
Hầu Thái Phương ôm khuôn mặt sưng phồng nói: “Giết chết hai tên nhóc này trước cho tôi!”
Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát giơ súng, chĩa thẳng họng súng vào Lâm Vân và Nghiêm Gẩn.
Nghiêm Tuệ Mãn liền hoảng sợ, tim đập mạnh thình thịch.
Nghiêm Công Nghiệp cũng căng thẳng, lớn tiếng nói: “Khoang đãi”
Hầu Thái Phương cười lạnh lùng: “Sao thế, lão già, xót cháu nội à? Bây giờ ông quỳ xuống cho tôi, tôi sẽ tha cho cháu nội của ông”.
Nghiêm Công Nghiệp tức giận quát: “Hầu Thái Phương, cô đừng ức hiếp người quá đáng!”
Hầu Thái Phương cười lớn ha ha: “Ức hiếp người quá đáng? Tôi ức hiếp người nhà họ Nghiêm các người đấy, làm sao? Tôi ở nhà họ Nghiêm nhiều năm như vậy, đã chịu đủ ấm ức, tôi đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi! Lão già mà không chết, ông còn không quỳ xuống? Tôi đếm đến ba, ông không quỳ, tôi sẽ giết một đứa trước!".
“Một...” Hầu Thái Phương bắt đầu đếm.
Nghiêm Công Nghiệp tức đến toàn thân run lên, nhưng trong tay người ta có súng.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng không biết phải làm thế nào.
Họ cùng nhìn sang Lý Dục Thần.
Nghiêm Tuệ Mẫn cũng nhìn sang Lý Dục Thần bằng ánh mắt cầu xin, bà ta biết, lúc này, chỉ có thể xem Lý Dục Thần có cách gì không.
Nhưng, Lý Dục Thần lại lắc đầu nói: “Trước khi đến tôi đã nói, hôm nay tôi sẽ không ra tay, dựa hết vào các cậu. Đừng bị súng dọa sợ. Các cậu sống ở xã hội hiện đại, luôn nghĩ rằng súng là vô địch. Hãy bỏ suy nghĩ này đi, nghĩ kỹ xem, tối qua các cậu luyện tập thế nào”.
“Hai...”, sắc mặt Hầu Thái Phương trở nên dữ tợn.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn nhìn nhau một cái, sắc mặt nghiêm trọng.
Nghe thấy lời Lý Dục Thần, họ dường như có cảm ngộ.
Súng cũng là vật, đạn cũng là vật, thuật pháp điều khiển đồ vật... Nghiêm Cẩn nghĩ.
Trong mắt Lâm Vân, dường như đã nhìn thấy quỹ đạo vận hành khi đạn ra khỏi nòng.
Khi cái miệng của Hầu Thái Phương sắp há ra lần thứ ba, cuối cùng Nghiêm Công Nghiệp từ bỏ kháng cự.
Ông lão cả đời sống luôn thẳng lưng, hai chân mềm nhữn, định quỳ xuống.
Đột nhiên, một luồng sức mạnh giữ ông cụ lại.
Nghiêm Công Nghiệp quay mặt nhìn sang, nhìn thấy vẻ kiên định trong ánh mắt Lý Dục Thần.
“Ba” Cuối cùng Hầu Thái Phương họ ra con số ba.
Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát không hề do dự bóp cò.
Lâm Vân hành động.
Đã học vũ bộ lâu như vậy, cuối cùng lúc này bùng phát ra.
Mang theo hư ảnh hình chữ S, viên đạn bay qua bên †ai cậu ta, thân hình cậu ta lập tức di chuyển lên trước, tức khắc đã đến trước mặt Hầu Lập Quý và Hầu Lập. Phát.
Nghiêm Cẩn bình tĩnh đứng ở đó.
Đồng tử của cậu ta giãn to, căng thẳng nhìn chằm chằm hai viên đạn bắn đến.
Không khí giữa cậu ta và viên đạn dường như đông cứng lại, tốc độ bay của viên đạn rõ ràng chậm lại.
Nhưng năng lực của Nghiêm Cẩn vẫn không đủ để khiến viên đạn dừng tại chỗ dễ dàng như Lý Dục Thần.
Viên đạn gào thét, phá vỡ không khí, bay thẳng về phía lồng ngực của cậu ta.
Nghiêm Cẩn không tránh, vẫn đứng yên bất động, hai con mắt nhìn chăm chằm viên đạn.
Viên đạn bắt đầu lệch quỷ đạo, vào lúc cuối cùng, hai viên đạn chia sang hai hướng, bay sượt qua cơ thể Nghiêm Cẩn, từ phía sau cậu ta lượn một vòng, rồi bay trở lại, mang theo khí thế sót lại bay thẳng về phía hai anh em nhà họ Hầu.
Lâm Vân phập phập hai chưởng, đánh gãy tay của Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát, cướp hai khẩu súng trong tay họ.
Cùng lúc đó, phụt phụt hai tiếng, hai viên đạn lần lượt bắn vào đầu của Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát.
Lâm Vân cướp súng rồi rút về.
Hai anh em nhà họ Hầu ngã xuống đất.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, với người bên cạnh thấy thì là anh em nhà họ Hầu đã tự bắn chết mình, còn khẩu súng lại ở trong tay Lâm Vân một cách khó hiểu.
Mọi người liền ngẩn người ở đó, kể cả bản thân Nghiêm Cẩn. Đây là lần đầu cậu ta giết người.
Lý Dục Thần thầm gật đầu.
Hai thiếu niên này phát huy rất tốt, không uổng công anh dạy bảo cả tối.
Đặc biệt là Nghiêm Cẩn, lần đầu tiên sử dụng thuật pháp điều khiển vật, đã có thể điều khiển được đạn.
Tuy được Nghiêm Tử Lăng báo mộng truyền dạy xây dựng nền tảng, nhưng cũng cho thấy ngộ tính rất cao, năng lực ứng biến tại chỗ và tố chất tâm lý đều vững vàng.
Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường nhìn hai anh em chết, bọn họ nửa đời người bá đạo, cuối cùng hôm nay đã đá phải tấm sắt.
Dù thế nào họ cũng không hiểu, hai cậu bé trước mặt, lại có năng lực còn không sợ cả súng.
Những người vây quanh bên cạnh hai anh em nhà họ Hầu đều ngẩn người, bắt đầu lặng lẽ rút lui.
Họ đều là dám lưu manh côn đồ đi theo hai anh em nhà họ Hầu xin ăn xin uống, bình thường người nào cũng xưng anh em, miệng nói coi trọng nghĩa khí, lúc này nhìn tình hình, trong lòng chỉ nghĩ bỏ chạy bằng cách nào.
Dù sao có ai tình nguyện chết theo anh em nhà họ Hầu chứ?
Đám người nhanh chóng lùi ra thật xa, bên cạnh Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường chỉ còn lại thi thể của hai anh em họ.
Đúng lúc này, bỗng nghe mấy tiếng vỗ tay, một người đi ra từ trong nhà chính.
“Hay hay lắm! Đặc sắc! Thật là đặc sắc!”
Ngô Khắc Mẫn vỗ tay, đứng trên bậc thềm trước nhà chính, nhìn Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.
“Tuổi còn nhỏ, một người cao thủ võ đạo, một người đều khiển vật từ xa, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường thấy Ngô Khắc. Mãn đi ra, dường như nhìn thấy cứu tỉnh, vội vàng chạy đến bên cạnh, nói: “Đại sư Ngôi”