Nhà họ Triệu thành phố Hòa.
Một ông lão mù lưng gù nằm trên giường, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đang mátxa cho ông ta.
Triệu Tứ Hải, gia chủ nhà họ Triệu e dè ở một bên, hỏi: “Tiên ông, mấy hôm nay ông ở đây có hài lòng không?”
Ông lão lưng gù mỉm cười nói: “Rất tốt, rất tốt, gia chủ Triệu có lòng rồi”.
Triệu Tứ Hải khom lưng nói: “Chỉ cần tiên ông hài lòng thì tốt, còn có yêu cầu gì, ông cứ việc dặn dò là được”.
Đôi mắt trống rỗng của ông lão lưng gù nhìn chằm chăm mỹ nữ matxa bên cạnh, ừm một tiếng, bực bội xua tay.
Triệu Tứ Hải nháy mắt với hai cô gái, rồi chậm rãi lui ra.
Triệu Thần Dương đợi ở sân viện bên ngoài, thấy ông †a đi ra, liền hỏi: “Bố, lão già đó nói thế nào?”
Triệu Tứ Hải giơ tay suyt ra ý với hắn ta, quay đầu nhìn một cái, vội kéo con trai đến hành lang, đi qua một sân viện, mới thở một hơi, thấp giọng quát:
“Con chán sống rồi à? Gọi ông ta là lão già, chẳng may bị ông ta nghe được, con chết chắc đấy!”
“Không đến mức thế chứ, cách xa như vậy?”, Triệu Thần Dương nói: “Hơn nữa bây giờ ông ta đang hưởng thụ ấm áp, đâu có quan tâm chúng ta nói gì”.
Triệu Tứ Hải lắc đầu nói: “Không được sơ suất. Lúc trước Ngô Hiền cũng có thể nghe thấy tiếng từ xa, hơn nữa Thiệu Cư Ông là sư phụ của Ngô Hiền!”
“Chẳng phải lão ta nói muốn báo thù cho Ngô Hiền sao, sao lại cứ ở chỗ chúng ta không chịu đi?”
“Bố cũng không biết, có lẽ là chưa chắc chắn”.
“Ha ha, lúc đến thì ra vẻ lợi hại, con còn tưởng ghê ghớm lắm cơi”
“Con đừng coi thường lão ta. Càng là cao thủ, càng thận trọng. Đạo lý này, đi đến đâu cũng đúng. Con xem trên thương trường, đám cá sấu thực sự đó, trước nay chưa từng mạo hiểm. Danh tướng nổi tiếng, đều không đánh trận mà chưa nắm chắc. Điều này, con cũng phải học tập đi”.
“Bố, đang yên đang lành, sao bố lại nói đến con”.
“Bố chỉ nhắc nhở con một câu. Con nghĩ xem lúc trước Ngô Hiền lợi hại thế nào, vung tay, đã dùng bố cục. phong thủy khiến nhà họ Lâm lụi bại, một chữ Bát, suýt nữa lấy mạng của Lâm Thượng Nghĩa. Hôm đó đại chiến với Lý Dục Thần, con cũng thấy rồi, thủ đoạn quỷ dị, quỷ thần khó lường! Ngô Hiền lợi hại như vậy, sư phụ ông ta Thiệu Cư Ông có thể kém không?”
“Hừ, có lợi hại đi nữa, cũng chẳng phải bị Lý Dục Thần giết sao?”
“Cho nên Thiệu Cư Ông mới thận trọng. Có lế trước khi chưa nắm chắc gốc rễ của Lý Dục Thần, lão ta sẽ không ra tay”.
“Vậy lão ta còn ở nhà chúng ta bao lâu?”
“Còn đừng quan tâm việc này, lão ta thích ở bao lâu thì bấy lâu. Lão ta muốn gì thì cho cái đó, lão ta muốn đối phó Lý Dục Thần, thì cho lão ta đi đối phó, chúng ta chỉ xem thôi, tóm lại cũng không giúp được gì. Nếu thành công, chúng ta vừa hay nhân cơ hội hạ được nhà họ Lâm. Nếu thất bại, chúng ta coi như không biết gì”.
Triệu Thần Dương gật đầu nói: “Nó, vẫn là bố cao. minh!”
“Lão gia, cậu
Lúc này, quản gia vội chạy đến, nói chủ, tôi có một chuyện muốn bẩm báo”.
“Có chuyện gì?”, Triệu Tứ Hải hỏi. Quản gia nhìn ngó xung quanh nói: “Người đó...”
“Yên tâm, ông ta đang hưởng thụ trong viện, ở đây cách tường không nghe thấy đâu, ông nói đi”.
Quản gia mới nói: “Tôi nghe nói một chuyện, có người của phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn đến, truyền thiên sư lệnh cho Trương đạo trưởng của Thiên Tỉnh Quan, nói muốn bắt Lý Dục Thần. Bây giờ Trương đạo trưởng đang triệu tập tăng đạo và nhân sĩ giáo phái dân gian gần đó, đến nhà họ Lâm, đòi nhà họ Lâm giao người”.
Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương kinh ngạc.
Họ còn chưa kịp nói, bỗng nghe thấy một giọng nói: “Vừa nãy ông nói là thật chứ?”
Giọng nói thoang thoảng, âm u xa xôi, dường như từ xa truyền đến, lại như ở ngay bên tai, như tiếng quỷ địa ngục.
Ba người ớn lạnh.
Đặc biệt là Triệu Thần Dương, trong lòng lạnh run, †oát hết mồ hôi.
Họ đều nghe ra, chính là giọng của Thiệu Cư Ông.
Vừa dứt lời, một bóng đen lóe lên, Thiệu Cư Ông xuất hiện trước mặt họ.
Ông ta gù cái lưng, tay chống gậy, đôi mắt mù không tròng, nhưng mỗi một người ở đây đều cảm thấy ông ta đang nhìn mình.
Quản gia lắp bắp nói: “Thưa lão tiên ông, tôi cũng chỉ nghe nói, thật hay giả cũng không dám chắc chắn, nhưng Thiên Tỉnh Quan rất nổi tiếng ở thành phố Hòa, người bình thường cũng sẽ không mang Thiên Tỉnh Quan và Trương đạo trưởng ra nói bừa. Hơn nữa, thành phố Hòa và mấy cung quan chùa miếu của nơi gần đây đều hành động, có lẽ là thật”.
Thiệu Cư Ông cười ha ha nói: “Phủ Thiên Sư! Thiên sư Lệnh! Ha ha ha..."
Lão ta nói xong quay người, dùng gậy gõ lên vai Triệu Thần Dương, hỏi: “Phủ Thiên Sư được gọi là tổ đình đạo môn, thiên sư lệnh được đạo môn thiên hạ cùng tôn kính, cậu nói xem, lão già như tôi có cần đi không?”
Triệu Thần Dương sợ hết hồn, đến nói năng cũng. không liền mạch: “Cần... cần...”
“Ừm?”, Thiệu Cư Ông nghiêm mặt: “Cậu nói tôi phải nghe theo hiệu lệnh của phủ Thiên Sư?”
“Không, không không, không cần..”, Triệu Thần Dương vội xua tay.
“Cái gì? Cơ hội đối phó Lý Dục Thần tốt như vậy, cậu bảo tôi bỏ qua sao?”
“Không không không..."