Triệu Thần Dương sợ đến sắc mặt tái xanh, toàn thân cứng đờ, thụp một tiếng quỳ xuống.
Khi Thiệu Cư Ông vừa đến nhà họ Triệu, hắn ta tận mắt nhìn thấy đối phương dùng cây gậy trong tay, hút cạn máu của mấy tên bảo vệ.
“Tiên Ông”, Triệu Tứ Hải chắp tay nói: “Phủ Thiên Sư bắt Lý Dục Thần, chưa chắc có thể địch được, Tiên Ông có thể ra tay giúp họ, thiết nghĩ phủ Thiên Sư đó, cũng sẽ cảm kích Tiên Ông”.
Thiệu Cư Ông hài lòng gật đầu, lấy cây gậy từ trên vai Triệu Thần Dương xuống, nói: “Vẫn là ông biết nói chuyện”.
Nói xong, bóng người vút đi, biến mất trước mặt bọn họ.
Bố con nhà họ Triệu đứng ở đó, hồi lâu không dám nói gì.
Triệu Tứ Hải chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Đúng là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó!
Mời Ngô Hiền đến, bây giờ Thiệu Cư Ông nghiễm nhiên coi nhà họ Triệu là nhà của ông ta.
Trong lòng Triệu Tứ Hải rất mâu thuẫn, ông ta vừa hy vọng Thiệu Cư Ông diệt trừ Lý Dục Thần, như vậy ông ta có thể thay thế nhà họ Lâm trở thành đệ nhất thế gia thành phố Hoà thực sự.
Tuy nhiên, ông ta lại ngầm có kỳ vọng ngược lại, hy vọng Lý Dục Thần xử lý luôn Thiệu Cư Ông. Có Lý Dục Thần, cùng lắm để nhà họ Lâm đè đầu. Nhưng có Thiệu Cư Ông, lúc nào cũng có thể diệt luôn tộc nhà họ Triệu.
Ông ta bỗng ngửi thấy một mùi hôi thối, nhìn sang Triệu Thần Dương bên cạnh, mới phát hiện con trai của mình lại sợ đến tè ra quần.
Ngoài cổng sơn trang Bắc Khê bỗng có rất nhiều người đến.
Đám người này vô cùng kỳ lạ, có đạo sĩ, có hòa thượng, cũng có võ giả ăn mặc đồ luyện công.
Bảo vệ còn nghĩ là đến cưỡng ép hóa duyên.
Chuyện nay không phải chưa từng có, một vài người ăn mặc thành hòa thượng hoặc đạo sĩ, nói mình là người của cung của núi nào đó, vì núi gặp hỏa hoạn cháy cung quan, cần phải xây dựng lại chùa chiền, đến hóa duyên.
Hoặc dứt khoát lấy luôn các tên nổi tiếng như núi Phổ Đà, núi Cửu Hoa, núi Võ Đang, nói là người xuất gia ở đó, đi qua bảo địa đến kết thiện duyên, đưa ra miếng bùa phật hoặc là những thứ như bùa hộ thân, bảo anh ta bỏ tiền ra mua.
Người giàu có gặp tình huống này, chỉ cẩn không phải loại giả đến phi lý, thường sẽ cho một ít, gặp phải người biết ăn nói biết về đạo, không chừng còn mời vào.
Nhưng những nhà giàu hộ lớn, thông thường bảo vệ sẽ ngăn lại, người hóa duyên muốn gặp được gia chủ cũng rất khó.
Nếu không ngăn được, thì là bảo vệ thất trách, có lẽ gia chủ sẽ không trách tội, nhưng quản gia và quản lý
bảo vệ không phải là người tốt gì.
Huống hồ, giống như hôm nay, tăng nhân đạo sĩ người thường cùng đến, bảo vệ chưa từng thấy.
Bảo vệ đuổi đi, đám tăng đạo đó càng khí thế hùng hổ.
“Xem xem, quả nhiên không phải nhà tốt đẹp gì, ngay cả bảo vệ cũng hung dữ như vậy!”
“Đừng phí lời với hắn, xông vào bắt người!”
Có người đẩy bảo vệ ra, một đám người khí thế hừng hực xông vào.
Lâm Thiền Minh được báo, dẫn người ra ngăn cản. Nhìn thấy người dẫn đầu là Trương Đạo Viễn của Thiên Tỉnh Quan, bất giác ngẩn người, hỏi: “Thì ra là
Trương đạo trưởng, có chuyện gì vậy?”
Trương Đạo Viễn và ông cụ nhà họ Lâm cũng có chút giao tình, đương nhiên quen biết Lâm Thiền Minh, chỉ là có thiên sư lệnh, đạo trưởng phủ Mao Khuê Sinh sứ giả của phủ Thiên Sư ở bên cạnh, không dám nể tình, chỉ nói: “Tôi phụng thiên sư lệnh, đến bắt ma đạo Lý Dục Thần, các người mau giao hắn ra đây, tránh để thương đến người vô tội”.
Lâm Thiền Minh kinh ngạc nói: “Lý Dục Thần là con rể tương lai của nhà tôi, làm sao lại thành người trong ma đạo?”
; Trương Đạo Viễn lấy ra một lệnh bài, bên trên có chữ _ Triện của thiên sư Long Hổ, nói: “Thiên sư lệnh ở đây, chắc ông sẽ không nghi ngờ phán đoán của thiên sư Chính Nhất chứ?”
Đương nhiên Lâm Thiền Minh biết phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo Chính Nhất thiên hạ, Trương thiên sư đạo. hành cao thâm, cảnh giới không phải người bình thường có thể đoán được.
“Trương đạo trưởng, việc này liệu có hiểu lầm gì không? Tôi có thể hỏi một câu, rốt cuộc cậu Lý đã làm chuyện gì, bị phủ Thiên Sư nhận định là ma đạo không?”
'Trương Đạo Viễn cũng không biết rốt cuộc tại sao, bèn nhìn sang Mao Khuê Sinh.
Mao Khuê Sinh từ Long Hổ Sơn đến, tự cao kiêu ngạo, không muốn giải thích nhiều với những người phàm tục, cười lạnh lùng nói: “Làm sao, phủ Thiên Sư làm việc, còn cần phải giải thích với họ sao? Trương Đạo Viễn, làm tốt việc của ông, đừng đi ngược chỉ ý của thiên sư”.
Trương Đạo Viễn khom người đáp lại, bèn nói với Lâm Thiền Minh:
“Quản gia Lâm, tôi khuyên ông đừng hỏi nhiều, giao Lý Dục Thần ra đây, chúng tôi đưa về phủ Thiên Sư, có phải hiểu lầm hay không, tự nhiên sẽ rõ. Ông phải tin phủ Thiên Sư”.
Lâm Thiền Minh vốn có vài phần giao tình với Trương Đạo Viễn, lại có lòng kính trọng với phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn, cho nên vô cùng khách sáo. Nhưng thái độ kiêu ngạo của Mao Khuê Sinh khiến ông ta rất không vui, lập tức nổi giận nói:
“Hừ, thế gian tự có pháp tắc thế gian, phủ Thiên Sư cũng không phải ngoại lệ, không phân trắng đen đã có thể bắt người sao? Vậy thì phủ Thiên Sư có khác gì với cường đạo chiếm núi xưng vương? Hôm nay nếu các ông không giải thích rõ, đừng hòng bắt được bất kỳ ai từ sơn trang Bắc Khê đi!”
Vẻ mặt Trương Đạo Viễn biến sắc, thâm nghĩ Lâm Thiền Minh này, sao lại không biết tốt xấu, tôi đã cố hết sức bảo vệ giúp ông, ông phỉ báng phủ Thiên Sư như vậy, chỉ sợ sứ giả Mao đạo trưởng sẽ nổi giận.
Bèn vội nháy mắt với Lâm Thiền Min
Lâm, không thể nói lời ngông cuồng, sứ giả Mao đạo. trưởng của phủ Thiên Sư ở đây, ông có lời gì có thể từ từ nói”.
Đương nhiên Lâm Thiền Minh hiểu ý của Trương Đạo Viễn, nhìn Mao Khuê Sinh một cái, nói: “Người xuất gia đạo môn, vốn nên ở trong núi thanh tịnh tu hành, thỉnh thoảng đến trần thế, cũng chung sống thân thiện với hồng trần, sao phủ Thiên Sư có thể bá đạo như vậy, ngang nhiên đến nhà người khác bắt người?”