Lý Dục Thần không quan tâm đến vướng mắc quá khứ giữa Bách Hoa Cốc và phái Âm Sơn, có điều lão tổ của phái Âm Sơn lại là tán tu Côn Luân, cũng vượt ngoài dự liệu của anh.
Đúng lúc này, bỗng có người đến báo: “Bà bà, không hay rồi! Người của phái Âm Sơn đánh đến, đã đến cầu nối biển hoa, mấy người Bích La sư tỷ và Huyền Nguyệt sư tỷ sắp không ngăn được rồi!"
“Cái gì?”, Tạ bà bà kinh hãi: “Bao nhiêu người đến?”
“Có mười mấy người, người dẫn đầu là Miêu Nhữ Thần, đại hộ pháp của phái Âm Sơn”.
“Miêu Nhữ Thần!”, Tạ bà bà hít một hơi khí lạnh.
Tạ Hồng Yên nói: “Bà bà, tôi dẫn các tỷ muội xông ra, quyết cho họ không còn một mảnh giáp!”
Tạ bà bà lắc đầu nói: “Miêu Nhữ Thần là đại hộ pháp của Âm Sơn, pháp lực cao cường, bây giờ còn có thể dựa vào hoa hải trận bảo vệ, một khi hoa hải trận bị phá, các cô không ai là đối thủ của ông ta. Trước đây họ đến đều thăm dò là chính, lần này khí thế hừng hực như vậy, xem ra là đến không có ý tốt gì!”
Tạ Hồng Yên liếc mắt nhìn Lý Dục Thần và Mộc Niên Phong một cái, nói: “Cũng không biết có phải có người đưa vào không!”
Lý Dục Thần biết họ đang nghỉ ngờ điều gì, nhưng anh chẳng thèm giải thích, nói: “Tôi đã làm xong việc của tôi, Lam Điền, chúng ta đi thôi”.
“ð”, Lam Điền đáp một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Dục Thần.
“Hừ! Quả nhiên là gian tết”, Tạ Hồng Yên lạnh lùng cười nói: “Đầu tiên lừa chúng tôi mở cửa, âm thầm phá hỏng bách hoa trận, rồi dẫn người của phái Âm Sơn vào. Kẻ bụng dạ khó lường như vậy, bà bà, tuyệt đối không được thả anh ta!”
“Im miệng!”, Tạ bà bà trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Cậu Lý yên tâm, nếu tôi nghỉ ngờ cậu, thì sẽ không nói với cậu những lời này. Chỉ là bây giờ người của phái Âm Sơn ở bên ngoài, cậu ra ngoài không tiện, đợi tôi đi ra giải quyết họ, rồi cậu đi cũng không muộn”.
Lý Dục Thần nói: “Không cần đâu, chẳng phải chỉ là mấy tên nhỏ bé của phái Âm Sơn thôi mà, tôi tiện đường giải quyết luôn”.
Nói xong, kéo tay của Lam Điền đi ra ngoài. Nghiêm Cẩn và Mộc Niên Phong đi theo phía sau. Tạ bà bà lo lắng nói: “Cậu Lý...”. Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng Lý Dục Thần lại không quay đầu.
“Bà bà, bà việc gì phải gọi anh ta, cứ để anh ta ra ngoài, nếu anh ta đánh với người của phái Âm Sơn thật, cũng coi như chứng minh anh ta nói thật”, Tạ Hồng Yên nói.
Tạ Hồng Lăng không khỏi lo lắng nói: “Muội nghe nói Miêu Nhữ Thần là một trong ba cao thủ của phái Âm Sơn, pháp lực chỉ đứng sau chưởng môn Tông Dụng Thế và đại trưởng lão Thiệu Cư Ông, anh ta ra ngoài như vậy, liệu có nguy hiểm không?”
“Sư muội, muội đã quên anh ta điểm huyệt muội, ném muội trong rừng cây không quản thế nào à? Nếu không phả đến cứu muội, không chừng muội đã bị thú hoang ăn thịt rồi, lại còn nói đỡ cho anh ta!”, Tạ Hồng Yên bất mãn nói.
Tạ bà bà hơi trầm ngâm, dường như hạ quyết tâm, nói: “Bất luận thế nào, không được để Miêu Nhữ Thần hoành hành ngang ngược ở cổng Bách Hoa Cốc, càng không thể để ông ta đánh thương cậu Lý, đi, lão thân đích thân đi gặp đại hộ pháp. của phái Âm Sơn!”
Biển hoa ở lối ra vòa Bách Hoa Cốc đã bị phá hỏng đến đổ nát, khắp đất đều là hoa tàn cành nát, giữa bông hòa đều là rắn trùng chết.
Mấy trăm đệ tử Bách Hoa Cốc đứng lên cầu suối tận cuối biển hoa, trong đó có Bích La, cô gái áo xanh mà Lý Dục Thần vừa vào đã gặp, và Huyền Nguyệt, cô gái áo đen chuẩn bị đưa người đến trấn Lâm Hoang.
Cây châm trong tay họ bay loạn, dựa vào trận pháp bố trí đầu cầu, đang đối kháng với đám người dưới cầu.
Dưới cầu có mười mấy người, kẻ dẫn đầu là một người cao cao gày gày, trên lưng vác một cây kiếm, lạnh lùng nhìn thuộc hạ của mình đấu pháp với các cô gái trên cầu.
Lý Dục Thần đứng sau cầu nhìn, thấy trận pháp hai bên cầu suối cũng khá huyền ảo, đúng là huyền môn chính tông, kết hợp với châm trong tay mấy cô gái, cũng có thể chống lại được một lát.
Lúc này, Tạ bà bà cũng dẫn đám người Tạ Hồng Yên đi đến.
Tạ bà bà chống nạng đập dưới đất, ầm một tiếng vang lên, mặt đất chấn rung.
Trận đấu trên cầu dừng lại.
Tạ Hồng Yên bay lên trên cầu, cùng bày trận với đám người Tạ Bích La, cảnh giác nhìn dưới cầu.
“Miêu Nhữ Thần! Ông lại dám xâm phạm Bách Hoa Cốc, coi bà lão này không tồn tại hả?”, Tạ bà bà quát nói.
Miêu Nhữ Thần nheo mắt nhìn về phía sau cầu một cái, cười lạnh lùng nói: “Tạ bà bà, bà thực sự coi mình là nhân vật lớn hả? Môn chủ chúng tôi niệm tình Bách Hoa Cốc và Âm Sơn cùng một mạch, mới rộng lượng khoan hồng, mặc dù các người nhiều lần đối đầu với chúng tôi, cũng không đuổi cùng giết tận các người. Thực sự tưởng chúng tôi sợ các người, không dám san bằng Bách Hoa Cốc này hả?”
Tạ bà bà tức giận nói: “Đừng có ăn to nói lớn, muốn san bằng Bách Hoa Cốc, bảo Tông Dụng Thế tự đến đây!”
“Ha ha ha..”, Miêu Nhữ Thần cười lớn: “Nếu môn chủ của chúng tôi ra mặt, bây giờ Bách Hoa Cốc đã là đất trống rồi! Bà bà, tôi không muốn nhiều lời với bà, nói đi, đại trưởng lão của chúng tôi đâu, các người làm gì ông ta rồi?”
Tạ Hồng Yên nói: “Tôi khinh, ai quen biết đại trưởng lão của các người, muốn tìm thân thích, thì vê nhà mà tìm!”