Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 946: Tôi bảo cậu uống sao?




Ngũ Ngọc Xuân nói không uống rượu, Trần Tiểu Lục kiên trì muốn cô ta uống. Lý A Tứ liền bưng chén rượu lên: "Tôi sẽ uống thay cô ấy". Sau đó anh ta uống ba chén liên tục.
Trần Tiểu Lục cười lạnh nói: "Tôi bảo cậu uống sao? Cậu có tư cách thay cô ấy uống sao? Cậu là ai chứ?”
Đình Đình bên cạnh giêu cợt nói: "Chỉ là một tên bảo vệ đạp xe đạp, đúng là coi mình thành nhân vật lớn sao!"
Ngũ Ngọc Xuân cảm thấy bầu không khí không thích hợp, nói: "A Tứ là bạn cùng bàn của tôi, anh ta thay tôi uống, không phải rất bình thường sao?"
Trần Tiểu Lục muốn nói cái gì, lại bị tổng giám đốc Lạc dùng ánh mắt ngăn cản.
ói: "Đúng vậy, A Tứ là bạn cùng bàn của cô Ngũ, uống rượu thay cô Ngũ là điều rất bình thường. À, tôi đề nghị, để chúc mừng bạn cùng bàn hai người gặp lại, hãy cạn một chén!”
chén rượu lên đến, lại bị Lý A Tứ cướp mất, uống ừng ực thay cô ta. Ngũ Ngọc Xuân cười nói: "A Tứ, cậu vẫn giống như trước đây".
Trông thấy nụ cười của Ngũ Ngọc Xuân, phiền muộn trong lòng Lý A Tứ lập tức biến mất.
Bầu không khí trên bàn đã hòa hoãn một chút. Ngũ Ngọc Xuân hỏi Lý A Tứ bây giờ làm gì.
Lý A Tứ có một loại kích động muốn nói khoác trước mặt cô gái mình thích theo bản năng, nhưng anh ta do dự nửa ngày vẫn thành thật nói hai chữ: "Bảo vệ”.
Ngũ Ngọc Xuân nhìn ra anh ta mất tự nhiên, liền an ủi anh ta: "Bảo vệ không phải rất tốt sao, có thể có một công việc ổn định ở thủ đô, đối với những người chưa từng học đại học như chúng ta đã rất không dễ dàng rồi. Cậu nhìn tôi đi, ngay cả công việc cũng còn không có đây!"
Lý A Tứ vô cùng xấu hổ, lòng dạ của mình lại còn kém hơn một cô gái.
Anh ta lại không tự giác nhìn sang Đình Đình, không thể nào hiểu được, tốt nghiệp ở đại học danh tiếng, vì sao lại phải bám lấy Trần Tiểu Lục?
Trần Tiểu Lục nói: "Ngũ Ngọc Xuân, tổng giám đốc Lạc có công ty rất lớn, cậu có muốn suy nghĩ một chút hay không?”
Ngũ Ngọc Xuân nói: "Tôi không biết cái gì cả, chỉ sợ tổng giám đốc Lạc không để ý đến tôi".
Tổng giám đốc Lạc nói: "Cô Ngũ xinh đẹp như vậy, còn cần biết cái gì nữa, chỗ tôi đúng lúc đang thiếu một trợ lý, tiền lương hai mươi ngàn, không biết cô
Ngũ có đồng ý không?”
Ngũ Ngọc Xuân hơi có vẻ kinh ngạc: "Cao như vậy sao? Tôi sợ tôi không làm được".
"Không làm được có thể chậm rãi học mà, vậy cứ quyết định như thế đi, tôi cho cô một tấm danh thiếp, ngày mai cô hãy đến làm".
'Tổng giám đốc Lạc lấy danh thiếp ra đưa tới, lại nói với Lý A Tứ: "A Tứ, anh xem cô Ngũ đã đến chỗ tôi làm, anh cũng tới đi".
Lý A Tứ vô cùng kiên quyết lắc đầu: "Tôi cảm thấy làm bảo vệ vẫn tốt hơn".
Trần Tiểu Lục khịt mũi coi thường: "Ngu xuẩn hồ đồ!"
Tổng giám đốc Lạc có vẻ đã nghĩ đến việc anh ta sẽ không đồng ý, cũng không miễn cưỡng nữa.
Mọi người tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm, Ngũ Ngọc Xuân đương nhiên trở thành nhân vật tiêu điểm, mà từ đầu đến cuối Lý A Tứ vẫn có vẻ không hợp với bầu không khí ở đây.
Nếu như lúc này Lý A Tứ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, chắc chắn anh †a sẽ rất kinh ngạc.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đang ngồi yên trên bàn bên ngoài. Lý A Tứ không nhìn thấy bọn họ, bọn họ lại nhìn thấy Lý A Tứ. Trong quán ăn rất ồn ào, nhưng thính giác của bọn họ lại vô cùng nhạy bén, vẫn có thể nghe
được rõ cuộc đối thoại trong phòng.
Khi Lý A Tứ hất chén rượu lên mặt Đình Đình, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều cười.
Lâm Mộng Đình nói: 'A Tứ này vẫn rất to gan". Lý Dục Thần nói: "Hôm nay anh ta có số đào hoa, không thoát được". Lâm Mộng Đình nói: "Vậy anh nói xem đóa hoa này sẽ có kết quả ra sao?”
Lý Dục Thần nói: "Đây là số mệnh của anh ta, anh có nói gì cũng không có tác dụng".
Lâm Mộng Đình nói: 'Anh đã nói sẽ giải quyết chuyện lấy vợ của anh ta mà".
Lý Dục Thần nói: "Anh nói anh ta nhất định có thể nở mày nở mặt hơn trưởng làng, chứ không nói sẽ giúp anh ta cưới vợ'.
Lâm Mộng Đình nói: "Nhưng bây giờ anh ta bị đồng hương xem thường, bị người ta chế giễu làm bảo vệ ở ngay trước người phụ nữ mình thích. Bảo vệ nhà họ Lý của anh đúng là không có chút địa vị nào!"
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ nói: "Vậy còn không đơn giản sao".
Anh liền tháo găng tay bóc vỏ tôm ra, lấy điện thoại ra gọi: 'Alô, lão Hầu, hai chiếc xe kia đã làm thủ tục xong chưa... Ừm, lát nữa ông lái chiếc Rolls-Royce
Phantom tới đường này..."
Lâm Mộng Đình nghe xong liền biết anh muốn làm gì, cười nói: "Bảo vệ ngồi Phantom, quản gia làm lái xe, có thể khoa trương hơn được không?"
Lý Dục Thần nói: "Bảo vệ nhà họ Lý của anh cần phải có đãi ngộ như thế”, Lý A Tứ uống nhiều rượu, cơ bản đều là uống thay Ngũ Ngọc Xuân.
Lâu ngày mới được gặp lại Ngũ Ngọc Xuân khiến anh ta quên hết chuyện không vui lúc trước.
Ngũ Ngọc Xuân cũng không bởi vì anh ta chỉ là một bảo vệ nho nhỏ mà xem thường anh ta, ngược lại lúc anh ta tại bị Trần Tiểu Lục và Đình Đình trào phúng còn mở miệng bảo vệ.
Lý A Tứ cảm giác như về tới khoảng thời gian bọn họ cùng nhau đến trường khi còn bé.
Khi đó, thành tích của anh ta rất kém, trong nhà nghèo, thường xuyên bị người ta chế giễu và bắt nạt, mỗi lần đều là Ngũ Ngọc Xuân đứng ra giúp anh ta giải vây.
Lúc tan cuộc, Lý A Tứ đã có chút say khướt. Tổng giám đốc Lạc nói: 'A Tứ, anh ở chỗ nào, tôi đưa anh về".
Lý A Tứ trong bảy phần say vẫn có ba phần tỉnh táo, nói: "Không... cần, ttôi CÓ... Xe”.
Đình Đình cười nhạo nói: "Anh ta có xe, xe đạp thôi!"
Lý A Tứ loạng chà loạng choạng mà đi ra ngoài.
Ngũ Ngọc Xuân đi đến đỡ anh ta, nói: "Vẫn là để tôi bắt xe đưa cậu về thôi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.