Ngũ Ngọc Xuân nói: “Không được, hôm nay cô cậu chủ đều ra ngoài, quản gia cũng không ở nhà, A Tứ say rượu, không thế để người ngoài ở lại dinh thự, công trình tạm dừng, các anh về đi, mai hẵng đến”.
Lạc Tinh Xương nói: “Không được, tôi và quản gia Hầu đã giao hẹn rõ ràng rồi, nếu mà thời hạn công trình bị nhỡ thì tôi không gánh vác nối trách nhiệm”.
Các thợ xây cũng nói: “Không được, làm thiếu một ngày thì bọn tôi cũng ít một ngày công!”
Ngũ Ngọc Xuân nói: “Tôi sẽ giải thích với quản gia Hầu, kéo dài thời hạn thêm một ngày cho các anh”.
Thợ xây nói: “Xong việc ở đây thì bọn tôi còn có việc khác nữa, hôm nay cũng có làm gì đâu, sao lại ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của bọn tôi? Có phải lỗi của bọn tỏi đâu?”
Ngũ Ngọc Xuân đanh mặt, nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay trong nhà không có ai, không thể để các anh ở đây được. A Tứ uống say là lỗi của A Tứ, các anh tốn thất bao nhiêu thì tôi và A Tứ sẽ nghĩ cách bù lại cho các anh”.
Một người thợ hình như uống hơi nhiều, anh ta sừng sộ lên: “Cô là cái thá gì chứ! Chẳng phải chỉ là dựa hơi Lý A Tứ mới có thể vào nhà họ Lý
làm người giúp việc thôi sao? Chỉ là một con điếm mà giả vờ trước mặt bọn tôi làm cái gì, hừ!”
Ngũ Ngọc Xuân tức giận nhìn gã thợ xây ấy, cô ta nhận ra gã là đồng hương của Lý A Tứ, và cũng là đồng hương của cô ta. Thế mà bây giờ gã lại thốt ra được lời lẽ độc ác đến vậy.
Mắt Ngũ Ngọc Xuân ầng ậng nước chực khóc, nhưng cô ta nín nhịn, cô ta không muốn tranh cãi với đội thợ xây, mà kiên trì nói với Lạc Tinh Xương: “Anh Lạc, thật sự xin lỗi, bây giờ xin anh hãy dẫn mọi người rời đi”.
Lạc Tinh Xương cười mỉa, nói: “Ái chà, đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, làm tâm phúc cho cô Lý là trở mặt không quen biết nữa kìa! Có phải cô cảm thấy làm một con chó của nhà họ Lý thì cao quý hơn mấy người bọn tôi không?”
Đám thợ xây bên cạnh anh ta đều tỏ ra phần nộ.
“Tôi không có ý đó”.
“Cho dù cô có ý đó hay không thì tôi cũng sẽ không đứng yên chờ ngày mai cô đi hớt với cô Lý”.
“Anh muốn làm gì?”, Ngũ Ngọc Xuân có dự cảm chẳng lành.
“Làm gì à? Đương nhiên là chặn miệng cô, để cô không mách lẻo được nữa”.
Lạc Tinh Xương vẫy tay, vài thợ xây lập tức xông lên, nhanh nhẹn như báo săn, bọn họ đè Ngũ Ngọc Xuân xuống đất trói lại, còn dùng băng dính dính lên miệng cô.
Căn nhà của họ Lý rất rộng, động tĩnh trong căn phòng ở sân ngoài không truyền vào nội viện, thậm chí còn chẳng quấy rầy đến con mèo nằm trong vườn hoa.
Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Xuân bị nhốt trong một nhà kho ở dãy ngoài.
Lý A Tứ ngủ say như chó chết.
Ngũ Ngọc Xuân bị trói, không thể động đậy, cũng không kêu được.
Một thợ xây đẩy cửa vào.
Ngũ Ngọc Xuân nhận ra, gã chính là người đồng hương vừa mới mắng mình.
Cô ta nghĩ, nói cho cùng vẫn là đồng hương, gã mắng thì mắng, nhưng vẫn đến cứu bọn họ.
Người nọ nhìn ra ngoài rồi đóng cửa lại, đi đến góc phòng, đá Lý A Tứ ngủ say như chết một cái.
Sau đó gã đi đến trước mặt Ngũ Ngọc Xuân, nhìn cô ta lom lom.
Gã kéo băng dính trên miệng Ngũ Ngọc Xuân ra, nói: “Tiểu Ngũ, ngủ với tôi một lần đi, tôi hứa sẽ thả cô đi”.
Ngũ Ngọc Xuân không ngờ lại là như thế này, cô ta kêu lên: “Đồ khốn! Cứu mạng…”
Tiếng hét của cô ta bị một cái bạt tai cắt ngang.
Cô ta lại bị bịt miệng lại.
Khuôn mặt của người nọ trở nên dữ tợn: “Cô không đồng ý thì đừng có mà trách tôi!”
Nói xong, gã nhào lên như một con chó dữ, xé quần áo của Ngũ Ngọc Xuân.
Ngũ Ngọc Xuân cực kỳ sợ hãi, nhưng cô ta không giãy giụa được.
May sao dây trói giúp cô ta, bởi vì bị dây thừng cản trở nên quần áo chỉ bị xé một đường.
Bỗng nhiên cửa mờ fâm một cái, một người thợ khác đi vào, giữ chặt gã kia, tát gã hái cái rồi mắng:
“Cậu làm gì thế hả? Người mà Lục gia muốn mà cậu cũng dám chạm vào à, không sợ Lục gia lấy mạng cậu à? Mẹ kiếp, sao không lấy nước tiểu của mình đế soi xem mà dám động vào người mà Lục gia vừa ý! Mau lái xe đến đây, chúng ta đưa người đến cho Lục gia”.
Người nọ đi ra với vẻ không cam tâm.
Chỉ lát sau, một chiếc xe van đi đến cổng nhà họ Lý, Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Xuân bị vứt vào trong xe.
Xe chạy vụt đi.
Lạc Tinh Xương dẫn người vào bên trong.
Các thợ xây nhanh chóng tìm được hai cô giúp việc nữa, nhưng bọn họ không tìm thấy đầu bếp ở đâu cả.
Lạc Tinh Xương không đế ý, có lẽ đổi phương đang ở đâu đó ngủ rồi, cũng có thế đã đi ra ngoài từ cửa hông.
Anh ta dẫn theo hai mươi mấy người, trong đó còn có mấy cao thủ mà chú Lạc Minh Sa cho anh ta. Anh ta tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của bọn họ, vượt nóc băng tường, đập vỡ đá tảng không nói chơi.
Một tên đầu bếp thì có thể làm nên trò trống gì?
Lạc Tinh Xương lấy một chiếc la bàn ra, bắt đầu đi đi lại lại trong sân.
Anh ta từng học qua về phong thủy, mấy năm nay làm nghề thiết kế nội thất, không hiểu phong thủy thì khó nhận việc của những hộ gia đình giàu có.
Chẳng bao lâu sau, anh ta xác định được một vị trí, rồi chỉ huy nhân viên của mình bắt đầu đào hầm.
Lạc Tinh Xương lại lấy từ trong túi ra một
món đồ được bọc kín kẽ bằng giấy báo, anh ta mở từng lớp báo ra, bên trong là một chiếc quan tài nhỏ màu đen trông rất tinh xảo.
Hổ nhanh chóng được đào xong.
Lạc Tinh Xương ngồi xổm bên cạnh chiếc hố, rồi bỏ quan tài vào trong đó.
Tâm trạng của anh ta rất vui vẻ, vừa điều chỉnh phương hướng của quan tài, vừa nghêu ngao hát: “Trong vườn hoa nào, đào là đào là đào hố, trồng quan tài gì, chết một nhà bao nhiêu người…”
Anh ta đang đào thì bỗng có người sau lưng hỏi: “Quan tài nhỏ thế kia, cậu nằm vừa à?”
Lạc Tinh Xương mắng: “ông bị ngu à, thứ này mà đế cho người nằm chắc, nó được chuấn bị cho nhà họ Lý, qoi là quan tài Tuyêt Hộ!”