Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 983: Ôi trời




Hoàng Đại Sơn bỗng nhiên xoay người, hẩy mông, đánh một quả rắm lên trời.
“Phịch” một tiếng.
Gió lạnh ngừng thối, mây đen tan đi, sấm ngừng kêu, chớp tắt ngúm.
Những tầng sóng xung kích loang rộng ra, u hồn trong sân lập tức tan biến.
Chỉ còn lại ánh nắng ngập trời vàng ruộm chiếu xuống sân.
Một quả rắm lại có thể xua tan mây, trả lại một ngày nắng đẹp!
Bayar ngẩn người, vẻ khó tin lộ rõ qua nét mặt, như thế đã hóa thành tượng đá, một tay giơ dùi trống, một tay cầm kèn lệnh, ba cọng lông vũ trên đỉnh đầu bị quả rắm đánh bay, không biết đã bay đi đâu.
“Không thể nào! Không thế nào!…”, ông ta lấm bấm.
“Tôi đã bảo rồi mà, thần của ông chẳng bằng một quả rắm của tôi!”, Hoàng Đại Sơn bước về phía Bayar: “Giờ thì hối hận rồi chứ? Nếu giờ đầu hàng thì không thế tính là thua một nửa được”.
Mí mắt của Bayar như muốn rách ra, ông ta hét to: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi là thần”, Hoàng Đại Sơn phẩy cây phất trần một cái, ra vẻ tiên phong đạo cốt.
Lúc này, sư phụ Vinh đứng sau lưng hò to: “Lão Hoàng, mau tới đây xem thử xem bọn họ sao rồi?”
Hoàng Đại Sơn xoay người lại, phát hiện ra mấy chục đệ tử Vinh môn nằm dưới đất.
Sư phụ Vinh đang đỡ một người trong số họ dậy, trông người này có vẻ bị thương rất nặng, hai mắt nhắm nghiền, miệng còn sùi bọt mép.
Hoàng Đại Sơn đi lại đó, cúi người xem thử rồi gãi đầu: “ôi chao, ngại quá, vừa rồi tôi không khống chế tốt lượng rắm nên làm bọn họ hít phải mất rồi, xin lỗi, xin lỗi!”
Nói xong, ông ta cười hề hề, vấy cây phất trần một cái, một cơn gió nhẹ thối lướt qua, đám đệ tử Vinh môn nằm dưới đất đều mơ màng tỉnh
lại.
Sư phụ Vinh sực hiểu ra, giơ tay áo lên ngửi thử, mắng: “Đù, mùi này chắc cả tuần cũng không bay hết được!”
Ông ta ngẩng đầu lên trông thấy Hoàng Đại Sơn đứng cười gian xảo mới hiểu ra: “Hừ, con chồn vàng lòng dạ hẹp hòi nhà ông, ông cố ý trả thù tôi!”
Hoàng Đại Sơn lắc đầu: “Rõ ràng là tôi cứu ông đấy chứ, ông không cảm ơn thì thôi, lại còn đố oan cho tôi trả thù ông, đầu bếp Vinh, ông mới là người lòng dạ hẹp hòi!”
Sư phụ Vinh ngẫm nghĩ, không ngờ lại không thể cãi lại được. Thế nhưng mùi rắm khắp người này…
Đúng lúc này, một đệ tử Vinh môn bỗng nhiên chỉ tay về phía tế đàn kêu lên: “Mau nhìn kìa!”
Sư phụ Vinh và Hoàng Đại Sơn đồng thời quay đầu lại nhìn.
Bayar quỳ gối chính giữa tế đàn, hai tay giơ lên trời, trên người bốc lên ngọn lửa hừng hực, miệng lấm bấm chú ngữ gì đó mà họ không nghe rõ được.
Tấm bài vị tố sư sau lưng ông ta sáng lên.
“Ôi trời, sơ suất quá!”
Hoàng Đại Sơn kêu lên một tiếng, phấy cây phất trân trong tay, hóa thành một chiếc đuôi màu vàng khổng lồ, đập về phía tế đàn.
Mà lúc này, toàn bộ tế đàn đều đã bốc cháy.
Chiếc đuôi vàng quét tới, những sợi lông nở to ra phủ kín tế đàn, không còn chừa lại một kẽ hở nào.
Nhưng ngay cả như vậy, ngọn lửa vẫn không bị dập tắt.
Hoàng Đại Sơn đành nhấc đuôi lên, một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn lửa bốc lên ngút trời.
Bayar bị cuốn ra khỏi tế đàn bốc cháy, thả xuống bãi đất giữa sân.
Chiếc đuôi to đập lên người ông ta mấy lần, lửa mới bị dập tắt.
Hoàng Đại Sơn thu đuôi về, phát hiện ra lông đuôi bị cháy xém mất một nhúm, xót ruột kêu lên: “Ôi chao, hết rồi, hết rồi, chuyến này thì hết thật rồi, xấu mất rồi, không còn được các cô gái thích nữa rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.