Món quà gì mới xứng với thân phận gia đình số một thủ đô?
Ngay cả Tần Thụ Nghĩa cũng rất hiếu kì.
Nếu như món quà này của Lý Dục Thần quá sơ sài thì sẽ bị người cả thủ đô cười chê.
Nếu như món quà này quá lớn thì lại bị nói là nịnh bợ Tân gia, nếu vậy thì cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chính vì vậy, Hầu Thất Quý hơi do dự.
Lúc chọn quà, Hầu Thất Quý đã cân nhắc rất nhiều, sơ sài không được, quý giá quá cũng không được, cho nên mới chọn chiếc vòng ngọc nạm vàng kia và một bức tranh chữ của Văn Chinh Minh.
Nhưng bây giờ xem ra vẫn không đủ hoàn hảo.
Hai thứ này không sơ sài cũng không quá quý giá, không thể chê vào đâu được. Thế nhưng chính vì vậy nên lại cũng biến thành vấn đề.
Chỉ cần người ta muốn bới móc thì sơ sài hay quá quý giá cũng đều có thể chê được.
Nhất là tình hình hôm nay, Lý Dục Thần dẫn theo các gia đình giàu có của thủ đô đi bộ tới đáy, trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông.
Lúc này, bất kể anh tặng gì cũng sẽ đều bị bới móc.
Hầu Thất Quý sợ chảy mồ hôi lạnh đầm đìa toàn thân, thấp thỏm vì mình suy tính không chu toàn.
Với tư cách là quản gia của nhà họ Lý, đây là thiếu sót của ông ta.
Nhưng nước đã tới chân, ông ta không thế không tặng, mọi người thích nói thế nào thì tùy mọi người vậy.
Hầu Thất Quý đành phải nhắm mắt tặng quà, nói: “Mừng đại thọ Tần gia sáu sáu, nhà họ Lý tặng một chiếc vòng ngọc nạm vàng, một bức tranh chữ Hành thư của Văn Chinh Minh. Chúc Tân gia thọ tỉ Nam Sơn, trẻ mãi không già!”
Đồ được lấy ra.
Quả nhiên, trong đám đông có người xì xào bàn tán.
“Haha, chỉ vậy thôi ư, gia dinh số một thủ đô đây ư? Còn thua cả chúng ta nữa!”
“Gia đình số một thủ đô cái gì chứ, đấy chỉ là chuyện hai mươi năm trước thôi, hiện tại, nhà họ Lý đừng nói là số một, thậm chí còn chưa lọt vào nổi top 100 ấy chứ”.
“Quà này cũng đâu có ít, tranh chữ của Văn Chinh Minh giá một triệu. Chiếc vòng tay kia trông
còn đẹp hơn cả chiếc ở bảo tàng Tây Kinh, nếu là đồ thật thì không rẻ đâu!”
“Hừ, nếu là người bình thường thì thế cũng được rồi, nhưng ai bảo cậu ta họ Lý chứ? Ai bảo cậu ta khoe là nhà họ Lý đã trở về rồi?”
“Thôi, nếu là cậu ta tặng một cây cải thảo thì tôi còn phục cậu ta dám đấu với Tần gia. Giờ cậu ta tặng mấy thứ này thì rõ ràng là đã cúi đầu rồi!”
“Không cúi đầu thì làm được gì? Danh tiếng Tông Sư Sách Môn đâu phải là chuyện đùa? Cậu ta mới tới thủ đô được mấy ngày? Tân gia đã cắm rễ ở đất này bao nhiêu năm?”
“Còn tường là anh hùng xuất thiếu niên, hóa ra vẫn còn non lắm, không làm nên trò trống gì!”
Tần gia trông thấy hai món đồ này, nét mặt lộ vẻ coi thường.
“Cậu Lý tới thì tới, còn tặng quà làm gì!”
Lời xã giao này quá qua quýt, ai cũng hiếu được ý miệt thị của Tần gia.
Lý Dục Thần cười, nói: “Nay là đại thọ của Tân gia, sao tôi có thế đi tay không tới đây được. Món quà này đúng là hơi sơ sài một chút, không xứng với địa vị của Tân gia. Đế bày tỏ tấm lòng của nhà họ Lý, tôi đã chuấn bị riêng cho Tân gia một món quà lớn nhưng vẫn còn đang trên đường
tới đây, xin được tặng sau”.
“ô, vậy tôi sẽ chờ thêm một lát, hahaha…”, Tần Thụ Nghĩa cười to đáp.
Trong đám đông cũng vang lên không ít tiếng huýt sáo và tiếng cười coi thường.
“Thôi đi, lần đ’âu tiên thấy có người tặng quà còn đòi tặng bù”.
“Thấy mất mặt nên nói vậy thôi!”
“Để xem liệu cậu ta có thế tặng bù được thứ gì, theo tôi thì càng bù lại càng mất mặt!”