Nhưng dù thế nào đi nữa, tuổi tác của Lý Dục Thần cũng chỉ mới có ngần ấy, dù cho anh bắt đầu tập võ từ trong bụng mẹ thì cũng có bao nhiêu năm công lực đâu chứ?
Huống hồ, Tần Thụ Nghĩa lại không chỉ dựa vào mình võ đạo, biệt danh của ông ta là Mắt Thần Tay Quỷ.
Người khác cho rằng Mắt Thần Tay Quỷ là dùng đế chỉ tài giám định bảo vật và khả năng sửa chữa tranh chữ của ông ta.
Mà không biết rằng đây chính là tuyệt kỹ đích thực của ông ta, kinh khủng hơn rất nhiều tuyệt kỹ của Tông Sư võ đạo.
Hơn nữa ở đây còn có thuật sĩ Tôn Trường Hải, hai người bọn họ liên thủ lại với nhau thì đừng nói là Lý Dục Thần, dù có là Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh tới đây cũng sẽ bị ông ta lột da.
Tôn Trường Hải gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ có điều ánh mắt vẫn lộ vẻ bất an.
Bầu không khí ở nơi này trở nên nặng n’ê, thời gian dường như ngừng trôi, mấy trăm người ở trong trang viên rộng lớn đều im lặng.
Chỉ có chim đậu trên ngọn cây gần đó là vẫn còn ríu rít gọi nhau.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần, hiếu kì không biết anh sẽ làm thế nào.
Lý Dục Thần chậm rãi bước tới chỗ quan tài, sờ dọc theo miệng quan tài rồi chợt nhìn về phía Tân Thụ Nghĩa, hỏi:
“Hai mươi năm trước, ông có tham gia vào chuyện diệt môn nhà họ Lý không?”
“Gì cơ?”, Tần Thụ Nghĩa sững sờ: “Nhà họ Lý diệt môn liên quan gì tới tôi?”
“Không thừa nhận à? Không sao”, Lý Dục Thần đi vòng quanh quan tài một vòng: “Tôi biết ông chỉ là một nhân vật tép riu, sau lưng ông còn có người khác”.
Tần Thụ Nghĩa biến sắc: “Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?”
Lý Dục Thần không đế ý tới ông ta, tiếp tục nói: “Ông không nói cũng không sao, chỉ dựa vào miệng chiếc quan tài Tuyệt Hộ này và tên vu sư Tát Mãn Bayar kia, tôi cũng có thể tìm ra kẻ đó. Tuy nhiên, hiện tại tôi vẫn cho ông một cơ hội, nhớ lây, ông chỉ có một cơ hội này thôi, tôi sẽ không hỏi lại lần thứ hai đâu. Hãy nói cho tôi biết người đứng đằng sau ông là ai? ở đâu? Nếu ông nói thì tôi sẽ chừa cho Tân môn của ông một chút hi vọng sống”.
“Hahaha…”
Tần Thụ Nghĩa cười to một tràng dài.
“Chừa cho một chút hi vọng sống! Dựa vào cậu à? Hahaha… vốn tôi chẳng muốn giết cậu nhưng cậu tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng chớ trách tôi vô tình. Vân Long, Quảng Kiệt, tới lúc các con báo thù rồi!”
Vinh Quảng Kiệt mừng rỡ, hô hào: “Các anh em, xông lên, giết tên ngông cuồng này đi!”
Dưới sự cầm đầu của Phan Vân Long và Vinh Quảng Kiệt, mấy chục đệ tử tinh anh của Tần môn xông lên.
“Cậu Lý, cho tôi giải trí một lát đi, lâu lắm rồi tôi chẳng đánh đấm gì cả!”
Ông chủ Vương chợt lách người, đứng chắn trước mặt Lý Dục Thân.
Hiện tại Lý Dục Thần là gia chủ của nhà họ Lý, đối phương cho một đám lâu la xông lên, đương nhiên anh không cần đích thân ra tay.
Ông chủ Vương buông hai tay xuống, hai lòng bàn tay biến thành màu đỏ rực, không khí xung quanh sôi lên, ngay cả người đứng cách mười mấy mét cũng vẫn cảm nhận được sóng nhiệt đập vào mặt, nhiệt độ không khí bỗng chốc tăng vọt.
“Chu Sa Chưởng!”, Tần Thụ Nghĩa nheo mắt lại: “Quảng Kiệt cấn thận!”
Nhưng lời nhắc này tới quá muộn.
ông chủ Vương tung chưởng, tên đệ tử Tần môn chạy đầu tiên rên lên một tiếng rồi ngã vật ra đất. Ngực của tên này thủng một lỗ, khói xanh bốc lên kèm với mùi khét.
Lúc này, Tân Thụ Nghĩa chỉ vừa mới nói dứt tiếng, ông chủ Vương đã xông vào trong đám người, nhắm chuấn vào Vinh Quảng Kiệt, đập một chưởng vào mặt anh ta.
ỏng ấy ngứa mắt người này nên tung đòn không chút nương tay.
“Bốp” một tiếng giòn tan, đầu của Vinh Quảng Kiệt xoay hai vòng trên cổ, lúc dừng lại, mặt chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã bị cháy rụi.
“Quảng Kiệt!”
Phan Vân Long kêu to một tiếng, xông lên đánh về phía lưng của ông chủ Vương.
Ông chủ Vương như thể có mắt sau lưng. Ông ấy quay người lại, tung một chưởng vào nắm đấm của Phan Vân Long.
Phải biết rằng, Phan Vân Long là Hóa Kình đỉnh phong, chỉ còn chút nữa thôi là tới Bán Tông Sư. Lần trước anh ta bị Lâm Vân cứa cổ, một là do có sự hỗ trợ của Nghiêm cấn, hai là bộ Võ quỷ mị của Lâm Vân và lưỡi dao giấu kín. Nếu thực sự so về thực lực thì Lâm Vân còn thua xa Phan Ván Long.
Cú đấm này ngưng tụ công lực suốt đời của Phan Vân Long nhưng nện vào lòng bàn tay của ông chủ Vương lại như đấm vào một bức tường sắt, phản lực dội ngược lại làm anh ta phải lùi lại mấy bước.
Cơn đau thấu tim truyền tới, anh ta nhìn lại nắm đấm của mình, không ngờ da thịt đã tan chảy, cháy sém. Hơi nóng lan theo kinh mạch ở tay tới tim phổi.
Phan Vân Long ôm ngực, hét lên thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất.
Đám đệ tử Tân môn còn chưa kịp làm gì, đại sư huynh và tiểu sư đệ đều đã chết thảm trước mặt, khiến bọn họ bối rối, quên cả bày trận.
Đúng lúc này, đột nhiên một nhát dao lóe lên ánh sáng trắng đâm chếch tới, nháy mắt lại có thêm mấy đệ tử Tần môn ngã xuống.
Sư phụ Vinh lăm lăm con dao phay trong tay, nói: “Lão Vương, một mình ông đánh thì tẻ nhạt quá, để tôi giúp ông”.
Ông chủ Vương vừa cười vừa mắng: “Ai cần ông giúp! ông chém giết ở bên ngoài còn chưa đã tay hay sao? Sao còn tới giành việc với tôi! Mẹ kiếp, ông tranh A Mai với tôi đã đành, ngay cả giết người cũng tranh với tôi!”
Sư phụ Vinh nói: “Ai tranh A Mai với ông? A Mai vốn là của tôi!”
“Nói quàng nói xiên! A Mai là của ông lúc nào? Ông chỉ là một tên đầu bếp, A Mai là bà chủ, tôi mới là ông chủ. Làm gì có chuyện đầu bếp lại quyến rũ bà chủ chứ?”
“Hứ! Cho ông làm ông chủ mấy ngày nên ông đắc ý chứ gì! Muốn mở tiệm cơm thì phải dựa vào gì? Dựa vào tay nghề của tôi và khuôn mặt của A Mai, ông thì liên quan gì?”
Hai người vừa đánh đấm vừa cãi lộn, nháy mắt, xác nqười đã nằm la liệt dưới đất.