Đám người cũng ngạc nhiên.
Tôn Trường Hải bị một nhát đao của sư phụ Vinh chặt đứt cánh tay, linh xà ông ta nuôi dưỡng đã chết, dẫn tới tâm thần bị ảnh hưởng, gần như trở thành phế nhân, sự chú ý của mọi người đều đang tập trung trên người Lý Dục Thần và Tân Thụ Nghĩa, không ai đế ý Tôn Trường Hải đã đi đâu.
Vị trí Tôn Trường Hải hộc máu ngã xuống đất rất gần cống, sư phụ Vinh và ông chủ Vương nhìn
nhau, tâm linh tương thông mà cùng nhau hành động, lao về phía cổng.
Lý Dục Thần không cản họ, anh nhìn Tần Thụ Nghĩa, nói: “Tôn Trường Hải liên hệ với ai, đừng nói là ông không biết?”
“Lữ Hiển”, Tần Thụ Nghĩa nói.
“Cái gì?”
Lý Dục Thần lắp bắp kinh ngạc.
Không phải Lữ Hiển đều đã bị ông nội Hữu Toàn giết rồi sao?
Chính miệng Khiếu Uyên đã nói, ông ta và ông nội Hữu Toàn đã cùng tới Mạc Bắc giết chết Lữ Hiến.
Châu Khiếu Uyên không có lý do gì để lừa anh, hơn nữa còn rất khớp với lời Tiêu Sinh nói, không thể giả được.
Chẳng lẽ Lữ Hiến chưa chết?
Hay là năm đó ông nội Hữu Toàn giết nhầm người, người đó không phải Lữ Hiển.
“Lữ Hiển đang ở đâu?”
“Tôi chỉ biết ở Mạc Bắc, cụ thế là ở đâu thì không biết”.
Mạc Bắc, điều này cũng giống như những gì Châu Khiếu Uyên nói, nói cách khác, năm đó ông nội Hữu Toàn không giết nhầm.
“Tôn Trường Hải biết ư?”
“Ông ấy là đồ đệ của Lữ Hiển”.
Lý Dục Thần gật đầu: “vấn đề cuối cùng. Hai mươi năm trước, ông có tham gia vào cuộc tàn sát nhà họ Lý hay không?”
Mọi người ở đây đều lắp bắp kinh hãi, bắt đầu sôi nối.
“Nhà họ Lý thật sự bị tàn sát sao?”
“Không thì sao lại đột nhiên biến mất được chứ?”
“Vậy cũng tàn nhẫn thật, trên dưới nhà họ Lý có mấy trăm người lận đó!”
“Chưa hết đâu, nhà họ Lý không chỉ có mỗi căn nhà đó, ở Kinh Giao còn có mười mấy trang viên, lại còn có chi nhánh khắp nơi, cộng thêm họ hàng thân cận, nói mấy ngàn người còn là ít đấy!”
“Thảo nào Lý Dục Thần thù dai đến vậy, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn hèn hạ như hạ độc”.
“Mối thù diệt môn, hạ độc thì có là gì, nếu Tân gia có liên quan tới chuyện hai mươi năm trước thì đây cũng là báo ứng!”
“Dù sao cũng không đáng mặt anh hùng! Nếu anh ta đấu một chọi một với Tân gia thì tôi sẽ nể phục anh ta”.
“Một chọi một? Biệt danh Quỷ thủ là để
trưng thôi sao? Chỉ với một tay như vừa rồi của Tần gia thôi, tên họ Lý kia đã chết nhăn răng rồi!”
Vẻ mặt Tần Thụ Nghĩa tối sầm lại, không biết là do độc hay nhớ tới chuyện cũ năm đó.
“Lý Dục Thần, tôi bảo không thì cậu có tin tôi không? Có bản lĩnh thì giải độc cho tôi trước đi, ta sẽ nói cho cậu biết về chuyện hai mươi năm trước”.