Sáng hôm sau, lúc Viên Viên tỉnh dậy đã là gần giờ trưa. Một đêm quần ma loạn vũ khiến cả người cô nhức mỏi, không muốn động đậy. Nhưng cô đủ tỉnh táo để nhớ chuyện tối qua. Cô âm thầm thở dài một tiếng: ‘Haizz… Không biết là may hay rủi đây.’
Rủi vì không phải mục tiêu của cô, còn may vì đêm qua không phải là lão già nào đó mà là hôn phu của cô, cũng không tệ lắm.
“Không phải Lục Hoài, hẳn em thất vọng lắm nhỉ?” Lâm Đoàn chợt lên tiếng. Bàn tay to lớn của anh vòng từ sau lưng cô lên phía trước, véo vào thịt cô một cái. Cô nhăn mày kêu lên: “Đau…”
Lúc ấy cô mới nhận ra giọng mình khản đặc. Nhìn lại, cả hai cổ tay cô còn lộ rõ vết đỏ do bị trói lâu, trên người cũng đầy vết tím đỏ, trông có chút đáng sợ.
“Không nghe lời gì cả. Nếu không phải anh bao phòng này từ trước, hẳn là em đã thành công leo lên giường anh ta rồi nhỉ?” Lâm Đoàn ngồi dậy và bước ra ngoài. Có vẻ anh đã bảo người mang tới cho cô một bộ đồ mới. Sau khi trở lại giường, anh ném nó lên tủ đầu giường gần đó, giọng lạnh nhạt: “Sao lại nhìn anh? Ghét anh rồi sao?”
“Không có.” Viên Viên trả lời, là câu trả lời thật lòng. Thật ra, so với việc làm mà lương tâm cô kháng cự kia, thế này cũng tốt hơn nhiều. Vẻ mặt Lâm Đoàn giãn ra không ít, anh lại khôi phục dáng vẻ như bình thường - ôn hòa, lễ độ và dịu dàng. Anh đỡ cô dậy: “Em tự đi tắm được không? Để anh đỡ em.”
“Em… em tự tắm được. Anh đưa em vào phòng tắm đi.” Nhìn tính khí thất thường của Lâm Đoàn, Viên Viên ý thức được mình nên thức thời một chút. Biết cương biết nhu, biết tiến biết lùi mời tốt. Anh hùng phải biết thời thế, trước mắt cô chẳng khác nào con thỏ gãy chân đang ở trong hang của sói xám, không thể chạy, chỉ có thể ngoan ngoãn mới mong toàn mạng.
Không biết tình cảm của Lâm Đoàn với Viên Viên là gì, ai biết được lúc nóng giận anh có giết chết cô không! Dù sao đây cũng là tiểu thuyết, mà không cần là tiểu thuyết, dẫu cho có ở ngoài đời thì người có tiền có quyền như anh cũng không sợ luật pháp.
Lâm Đoàn rất vui vẻ bế cô lên, để cô ngồi bên bồn tắm rồi còn cẩn thận kiểm tra xem nước đã đủ ấm chưa mới thả cô vào. Viên Viên ngại ngùng: “Anh… anh có thể ra ngoài được không?”
Dù sao bây giờ đang rất bình thường mà lại khỏa thân, tắm trước mặt anh, cô cảm thấy rất ngại. Lâm Đoàn dường như hiểu ý cô, cười dịu dàng quay đi: “Anh để quần áo mới ở đây, khi nào tắm xong gọi anh.”
Thấy anh quay đi, Viên Viên thở phào nhẹ nhõm: ‘May quá, anh ấy lại như bình thường rồi.’
“À anh ơi… anh mua thuốc tránh thai cho em.” Cô lên tiếng. Tối hôm qua anh tức giận tới vậy, chắc chắn không có dùng đồ bảo hộ rồi. Bây giờ mang thai thì rắc rối lắm.
Chợt Lâm Đoàn dừng lại. Anh không nhìn cô mà chỉ bảo: “Anh sẽ nói với ba mẹ, chúng ta sẽ đính hôn sớm thôi. Anh phải chịu trách nhiệm với em chứ.”
“Khoan đã__” Tiếng cánh cửa đóng lại ngắt lời cô. Cánh tay cô vô lực ở không trung rồi rơi tõm xuống nước, làm nước vang tung tóe. Viên Viên cắn môi, nhất thời trong lòng rối rắm. Bây giờ cô lại nghĩ có khi đêm qua không phải Lâm Đoàn thì còn dễ giải quyết hơn.
Bây giờ lấy lí do chưa sẵn sàng thì không được nữa, dù sao hôm qua cũng tính là cô chủ động bò lên giường người ta. Lâm Đoàn biết cô có suy nghĩ không yên phận cũng sẽ không cho cô cơ hội boi tro trát trấu vào mặt họ. Hôn ước được định từ lâu, tình cảm cũng vun đắp mười mấy năm trời mà ngủ thì cũng ngủ rồi, muốn từ chối cũng khó.
“Hệ thống à, anh đâu rồi? Sao lại bỏ rời tôi chứ?” Trong lúc bất lực, cô lại nhớ về hệ thống. Đồng hành cùng nhau bao lâu, không biết từ khi nào cô lại dựa dẫm vào hệ thống rất nhiều. Cô cảm động bởi sự chu đáo của nó, giống như cả thế giới của nó chỉ có cô, chỉ vì cô và sẵn sàng giúp đỡ cô mọi thứ. Có lúc cô còn nghĩ, nếu cô và hệ thống là hai con người sống cùng một thế giới có duyên gặp gỡ nhau thì tốt quá… cô nhất định sẽ theo đuổi anh.
‘Nghĩ lại thì, hình như ban đầu mình không thích hệ thống cho lắm. Mình như nhiều cô gái mơ mộng, thích nam chính hào nhoáng, nhưng rồi, hệ thống làm mình nhận ra giá trị cao nhất nằm ở trái tim.’
Rồi cô lại nghĩ về Lâm Đoàn. Anh rất tốt, mặc dù có thể xem như anh mắc một loại bệnh liên quan đến tâm thần nhưng chỉ cần không chọc vào anh, anh vẫn là con người dịu dàng ôn nhu. Chỉ là… cô không phải ‘con người’, chỉ là… cô còn có nhiệm vụ, chỉ là… hình như anh không yêu cô.
‘Hôn nhân không tình yêu thì sao phải gượng ép cơ chứ…’
Sau nửa tiếng ngâm mình trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Viên Viên cũng chịu ra ngoài. Chiếc váy dài tay Lâm Đoàn chọn, lẫn cả đồ nội y cũng rất vừa người. Song, chiếc váy chỉ che được phần cánh tay và đùi, chứ phần cổ đầy vết hoan ái vẫn còn lộ rõ. Lúc ra ngoài, Lâm Đoàn còn mặc áo khoác của mình cho cô và khoa trương bế cô về nhà.