Edit+beta: LQNN203
Cánh cửa được mở ra từ bên trong, mẹ Hạ ló đầu ra khỏi khe cửa, đôi mắt bà ta nhìn Tô Dao từ trên xuống dưới nhiều lần.
Tô Dao lấy thẻ cảnh sát ra chứng minh thân phận.
Mẹ Hạ trông trẻ hơn tuổi thật, mặc bộ đồ ngủ màu cánh sen, tóc buông hờ sau vai, mặt lạnh tanh: "Chờ tôi thay quần áo đã."
Mẹ Hạ thay quần áo rồi bước ra: "Nếu có gì thắc mắc, xin các người hỏi nhanh lên, tôi sắp đi ngủ rồi."
Tô Dao: "Hạ Tiểu Hà đâu?"
Mẹ Hạ tràn đầy cảnh giác: "Con bé ngủ rồi, còn bố nó đi công tác không có ở nhà, các người có chuyện gì cứ hỏi tôi."
Tô Dao: "Tôi e là không được", Tô Dao nói, "Hạ Tiểu Hà bị tình nghi bắt nạt trong trường, tra tấn và đánh đập bạn cùng lớp rồi sát hại. Hãy đi cùng chúng tôi, đừng bắt chúng tôi phải còng tay."
Tô Dao biết rất rõ Hạ Tiểu Hà không giết người, cô bé bắt taxi rời đi sau khi gặp bác sĩ, không có thời gian để thực hiện tội ác. Mẹ Hạ quá khó tính, không dọa bà ta sợ thì sẽ không ngoan ngoãn hợp tác.
Mẹ Hạ nghe thấy từ giết người, đầu óc bà ta nổ tung: "Không thể nào!"
Tô Dao liếc nhìn Ngô Thanh Đào.
Ngô Thanh Đào bước lên phía trước nói: "Giáo viên chủ nhiệm của Tưởng Chân Chân đã xác nhận rằng Hạ Tiểu Hà đã bắt nạt Tưởng Chân Chân trước khi cô bé qua đời. Hạ Tiểu Hà xuất hiện gần hiện trường vụ án vào đêm Tưởng Chân Chân bị giết. Chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng cái chết của Tưởng Chân Chân có liên quan đến Hạ Tiểu Hà. Mời hợp tác điều tra."
Nói xong, lại cho bà ta xem bằng chứng, bao gồm lời khai của Chu Lâm Quân và bác sĩ trong phòng khám nhỏ, cùng với đoạn video giám sát quay lại Hạ Tiểu Hà xuất hiện gần hiện trường gây án.
Mẹ Hạ tái mặt, quay người bước vào phòng ngủ, mở cửa rồi lại đóng cửa, một lúc sau mới bước ra.
Hạ Tiểu Hà núp sau lưng mẹ, cúi đầu nhìn mũi chân không dám nhìn người khác.
Mẹ Hạ nhìn ba người cảnh sát trước mặt thì biết Tô Dao là người dẫn đầu, nhưng cô có vẻ không dễ nói chuyện cho lắm, nữ cảnh sát bên cạnh dường như không có trọng lượng, hướng đến cảnh sát nam duy nhất cầu giúp đỡ.
Mẹ Hạ bước đến chỗ Trần Ngân Hà, vẻ hung hăng đã biến mất, ánh mắt yếu ớt: "Đồng chí cảnh sát, ở nhà muốn hỏi gì đều có thể hỏi, nếu ban đêm bị đưa đến phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát, hàng xóm sẽ nghĩ chúng tôi thế nào?"
Người phụ nữ này khá thức thời, biết sử dụng lợi thế về giới tính của mình cầu cứu với một người đàn ông.
Nhưng đáng tiếc là Trần Ngân Hà chỉ nhìn mẹ Hạ một cách lạnh lùng, lấy còng tay ra khỏi thắt lưng bước đến chỗ Hạ Tiểu Hà, còng tay cô ta một cái "cạch".
Mẹ Hạ nhìn thấy con gái mình bị còng tay như phát điên ngay lập tức, ánh mắt Trần Ngân Hà đầy lạnh lẽo khiến bà ta sợ hãi, nam cảnh sát này trông còn tàn nhẫn hơn hai nữ cảnh sát kia.
Ngay sau khi đến văn phòng Cục Cảnh sát thành phố, Hạ Tiểu Hà được đưa vào phòng thẩm vấn, người giám hộ của cô bé phải có mặt để thẩm vấn và mẹ của Hạ Tiểu Hà được sắp xếp ngồi một bên.
Tô Dao không muốn vòng vo, cô nói thẳng vào vấn đề: "Hãy nói hết những gì em biết, chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó?"
Hạ Tiểu Hà cúi đầu xuống, co người lại: "Không, không có chuyện gì xảy ra cả. Em chỉ đi dạo bên bờ sông, vô tình chân bị bong gân thôi."
Tô Dao nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Tiểu Hà: "Sau đó Tưởng Chân Chân chết cách phòng khám nhỏ không xa."
Mẹ Hạ giống như một con gà mái mẹ canh giữ đàn con của mình: "Đừng thúc ép nó, nó vẫn còn là một đứa trẻ đấy."
Hạ Tiểu Hà cắn chặt môi không nói gì.
Cửa phòng thẩm vấn được mở ra, Trần Ngân Hà từ bên ngoài đi vào, đưa cho Tô Dao một túi tang vật, không nói gì liền xoay người đi ra ngoài.
Tô Dao giơ nó lên và xem xét, trong đó có một tờ giấy ban đầu và một bản báo cáo kiểm tra chữ viết tay, trong đó xác nhận rằng bức thư cầu cứu là do Hạ Tiểu Hà viết.
Ở dưới cùng là một mẫu chữ gần giống hệt như chữ viết tay của Hạ Tiểu Hà "Tưởng Chân Chân của lớp 2 (3) đã xảy ra chuyện."
Tác giả của mẫu chữ này là của Dương Sơ Mẫn.
Tô Dao chợt nhớ ra khi Trần Ngân Hà tra hỏi Dương Sơ Mẫn, Dương Sơ Mẫn đã đặc biệt bắt chước nét chữ của Hạ Tiểu Hà để chứng minh rằng bức thư cầu cứu là do cô bé viết. Cho thấy Dương Sơ Mẫn đã sớm biết Hạ Tiểu Hà viết thư cầu cứu gửi cho cảnh sát. Hạ Tiểu Hà đã phản bội Dương Sơ Mẫn, và Dương Sơ Mẫn có thể đang bắt nạt Hạ Tiểu Hà như Tưởng Chân Chân.
Tô Dao đứng dậy đi tới trước mặt Hạ Tiểu Hà, đưa tay kéo ống tay áo của cô bé, phát hiện trên cánh tay phải của cô bé có một vết bầm tím lớn.
Tô Dao quay đầu liếc về hướng cửa sổ thủy tinh một chiều, cô biết Trần Ngân Hà đang ở đó.
Tên đó đã trải qua những gì? Anh biết hết những trò ác ma mà Dương Sơ Mẫn đã làm từ trước đến nay, thậm chí đoán được Dương Sơ Mẫn đánh Hạ Tiểu Hà.
Mẹ Hạ nhìn thấy vết thương trên người Hạ Tiểu Hà thì đau khổ kêu lên: "Sao vậy con?!"
Tô Dao lạnh lùng nhìn mẹ Hạ: "Tính mạng của người khác không đáng nói. Chính con gái của bà bây giờ đang bị uy hiếp, bà có thể hợp tác được chưa? "
Hạ Tiểu Hà rốt cuộc không nhịn được nữa, bật khóc, cho biết mình bị Dương Sơ Mẫn đánh.
"Em không muốn, em không muốn bắt nạt Tưởng Chân Chân. Tưởng Chân Chân rất tốt. Có lần em bị hạ đường huyết, bạn ấy đưa em đến phòng y tế và mua cho em sôcôla", Hạ Tiểu Hà khóc, "Nhưng nếu em không ra tay với Tưởng Chân Chân, thì Dương Sơ Mẫn sẽ đánh chết em."
Tô Dao đưa cho cô bé một tờ khăn giấy: "Em cũng không muốn sống mãi với tội lỗi đã gây ra với Tưởng Chân Chân phải không, nếu không đã không viết mảnh giấy cầu cứu kia cho cảnh sát."
Giọng cô dịu dàng, mặc dù cô không thích cô gái có tính ích kỷ như mẹ mình đây.
Hạ Tiểu Hà đã khóc rất thương tâm, vết bầm tím trên cánh tay khiến Tô Dao không cảm thấy thông cảm chút nào, không ai có thể tha thứ cho những kẻ ác độc đã hành hạ Tưởng Chân Chân.
Hạ Tiểu Hà lấy khăn giấy lau nước mắt: "Hai tháng trước, Phương Văn Huy, cậu con trai mà Dương Sơ Mẫn thích, đột nhiên đến tìm Tưởng Chân Chân và gọi bạn ấy ra nói chuyện vui vẻ. Từ đó Dương Sơ Mẫn nói rằng cậu ta rất ghét Tưởng Chân Chân, bắt đầu bắt nạt bạn ấy và ép buộc em."
"Sau vài lần, Dương Sơ Mẵn phát hiện bắt nạt Tưởng Chân Chân còn thú vị hơn yêu đương nên bắt đầu bắt nạt bạn ấy theo một cách khác."
Tô Dao: "Chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó?"
Hạ Tiểu Hà nghẹn ngào mấy lần: "Dương Sơ Mẫn yêu cầu Tưởng Chân Chân đến bên sông Vân Giang vào đêm hôm đó, cậu ta lại bắt nạt bạn ấy. Tưởng Chân Chân bỏ chạy và chúng em đuổi theo. Chân em bị trẹo và em không thể đi được. Đến khi em nhìn thấy một phòng khám nhỏ ven đường, em đã vào đó khám chân."
"Chờ sau khi em từ phòng khám đi ra, nhìn ra sông thấy Dương Sơ Mẫn đẩy Tưởng Chân Chân một chút, sau đó Tưởng Chân Chân rơi xuống sông. Em quá sợ hãi, sợ mình gặp rắc rối, làm như mình chưa thấy gì, tự bắt taxi đi về trước. Dương Sơ Mẫn không biết em đã nhìn thấy hết, bằng không cũng sẽ không bỏ qua cho em."
"Ngày hôm sau bọn chị đến trường tuyên truyền an toàn trong học đường, em đã bí mật nhét một mảnh giấy. Dương Sơ Mẫn thấy cảnh sát vào cuộc thì biết em đã nói bí mật đó ra, nên đánh em, thậm chí nói với thầy Chu muốn ngồi cùng bàn với em."
"Em biết mình xong rồi, Dương Sơ Mẫn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em, cậu ta sẽ đối xử với em như Tưởng Chân Chân, và cậu ta sẽ giết em sớm hay muộn."
Tô Dao: 'Tại sao em không gọi cho cảnh sát?"
Hạ Tiểu Hà khóc đến mức toàn thân run rẩy: "Tưởng Chân Chân không phải là chưa bao giờ kháng cự, thầy Chu lại không để tâm. Tưởng Chân Chân nói sẽ báo cảnh sát, Dương Sơ Mẫn nói nhà cậu ta có tiền, cậu ta đã có người chống lưng trong Cục Cảnh sát, cảnh sát sẽ không làm được gì cậu ta. Làm như vậy sẽ chỉ dẫn đến sự trả thù càng mạnh mẽ hơn."
Tô Dao cười nhếch mép, "Cô bé đó coi trời bằng vung quá rồi."
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tiểu Vu đi đến với một bản báo cáo trong phòng xét nghiệm: "Đội phó Trần, sợi quần áo được tìm thấy ở sông Vân Giang phù hợp với chiếc áo choàng mà Dương Sơ Mẫn đưa cho đội trưởng Tô."
Trần Ngân Hà xem xét, đeo tai nghe Bluetooth nói với Tô Dao trong phòng thẩm vấn: "Bằng chứng đã đầy đủ, động cơ phạm tội cũng đã đủ, vì vậy cô bé có thể bị bắt."
Tô Dao bước ra phòng thẩm vấn gọi cho Đại Vu phái đến chỗ của Dương Sơ Mẫn: "Tìm thấy Dương Sơ Mẫn chưa?"
Đại Vu: "Vừa đến nhà thờ, lễ tưởng niệm đã bắt đầu. Có người ở khắp mọi nơi, không thấy Dương Sơ Mẫn xuất hiện."
Tô Dao: "Cô bé không đến để tổ chức ư? "
Đại Vu cho người đi tìm kiếm khắp nơi: "Những người ở nhà thờ nói lúc nãy Dương Sơ Mẫn vẫn ở đó."
Tô Dao: "Hãy tiếp tục tìm kiếm." Sân khấu đã được dựng và Dương Sơ Mẫn sẽ không thất bại trên sân khấu đó được.
Sau khi cúp điện thoại của Đại Vu, Tô Dao vừa đi đến văn phòng vừa gọi cho Dương Sơ Mẫn.
Trần Ngân Hà quay lại nhìn Tô Dao: "Sao vậy?"
Tô Dao: "Có đổ chuông, nhưng không có ai trả lời."
"Giang Bất Phàm, cho người phát định vị tín hiệu điện thoại di động của Dương Sơ Mẫn."
Ngay sau đó, khi thông tin địa điểm xuất hiện, Tô Dao nhìn vào đó: "Vẫn còn ở trong nhà thờ."
Nhóm Đại Vu lần theo tọa độ đến sân sau của nhà thờ, tìm thấy điện thoại di động của Dương Sơ Mẫn trong một đám cỏ dại, có dấu vết bị kéo lê đi: "Đội trưởng Tô, Dương Sơ Mẫn mất tích, nghi là bắt cóc!"
"Cái gì?!" Tô Dao nói, "Tiếp tục tìm kiếm xung quanh nhà thờ."
"Tiểu Trương, liên hệ với người giám hộ của Dương Sơ Mẫn."
Tô Dao lệnh vài người đi tới nhà thờ hỗ trợ Đại Vu, quay đầu lại nhìn Trần Ngân Hà: "Ai có thể bắt cóc Dương Sơ Mẫn?"
Tưởng Chân Chân đã chết, thi thể nằm trên bàn mổ trong phòng pháp y. Không có ai gần gũi với cô bé, sẽ không có ai báo thù cho cô bé.
Cho dù có một người như vậy, cuộc điều tra của cảnh sát đều đang trong giai đoạn bảo mật, không ai biết Dương Sơ Mẫn chính là nghi phạm giết chết Tưởng Chân Chân, làm sao người đó có thể biết được.
Giang Bất Phàm: "Có thể là trùng hợp chăng. Một số người cho rằng gia đình Dương Sơ Mẫn giàu có. Họ đã bắt cóc Dương Sơ Mẫn trong khi lễ tưởng niệm đang rất lộn xộn, bước tiếp theo là đòi tiền chuộc."
Tô Dao xua tay, "Làm sao có thể trùng hợp như vậy được. Sự việc xảy ra đúng vào lúc phát sinh chuyện quan trọng của Tưởng Chân Chân."
Giang Bất Phàm vò đầu: "Ai sẽ bắt cóc Dương Sơ Mẫn đây?"
Tô Dao cầm thông tin của Tưởng Chân Chân trên bàn: "Tái điều tra các mối quan hệ xã hội của Tưởng Chân Chân, họ hàng, hàng xóm, bạn học, giáo viên, chỉ cần em ấy có quan hệ tốt hay bị nghi ngờ với ai, đừng để xót một ai."
Trần Ngân Hà dựa vào bàn nói tên một người: "Ôn Lương."
Ngô Thanh Đào nghĩ đến buổi chiều đi đến trường Trung học số 4 điều tra, vỗ vỗ đầu: "Hẳn là cậu ta!" Ngay sau đó, thông tin của Ôn Lương được tìm ra, điện thoại gọi vào tắt máy. Ngô Thanh Đào nói: "Chu Lâm Quân giáo viên chủ nhiệm của lớp Ôn Lương nói cậu ta không có mặt trong tiết tự học buổi tối, xin nghỉ, không đến trường."
Tô Dao: "Người nhà thì sao?"
Giang Bất Phàm nhanh chóng lướt qua màn hình máy tính: "Bố mẹ của Ôn Lương qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi mười năm trước. Cậu ta được bà nội nuôi dưỡng."
"Bà nội của Ôn Lương cũng đã qua đời vào đầu năm. Người giám hộ hợp pháp hiện tại là dì của cậu ta."
Tô Dao: "Liên lạc với dì của Ôn Lương."
Giang Bất Phàm bấm điện thoại gọi cho dì Ôn Lương, mở loa ngoài: "Xin chào, chúng tôi đến từ Cục Cảnh sát thành phố. Chúng tôi có việc cần một số manh mối Ôn Lương cung cấp, cậu ấy có ở đó không?"
"Thằng bé không có ở đây, tôi đang ở nhà bà ngoại thằng bé, nó nói là quen rồi không muốn ở chung với chúng tôi." Dì Ôn Lương lo lắng hỏi, "Sao vậy ạ? Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Có phải lại có người bắt nạt thằng bé?"
Tô Dao cau mày, "Ý cô là sao, ai bắt nạt cậu ấy?"
Dì Ôn Lương thở dài, "Bố mẹ thằng bé mất sớm, thành thật mà nói, bọn con trai hư hỏng trong trường thích bắt nạt nó, còn đánh nó, hỏi nó nó cũng không chịu nói."
Lại là một đứa trẻ bị bắt nạt khác, Tô Dao đột nhiên cảm thấy tức ngực, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình và cử hai người đến nhà Ôn Lương, ngay khi vừa dứt lời, cô nhận được một cuộc gọi video từ Đại Vu.
"Đội trưởng Tô, Tưởng Chân Chân đã xuất hiện. Cô bé sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp sau một tiếng nữa."
Nghe thấy giọng nói của Đại Vu, tất cả những người trong văn phòng đều nhìn sang: "Ý anh là gì?"
"Theo nghĩa đen." Đại Vu hướng màn hình về cảnh lễ tưởng niệm của Tưởng Chân Chân.
Dương Sơ Mẫn đã trả một giá lớn để thuê một màn hình LED cực lớn, nội dung trên đó có thể được nhìn thấy rõ ràng từ đám đông và khoảng cách xa. Đó là một chuỗi địa chỉ phát sóng trực tiếp.
Màn hình nhấp nháy vài cái, trên màn hình xuất hiện Tưởng Chân Chân, nền của màn hình là phòng công chúa màu hồng xanh của nhà họ Tưởng.
Giống như mọi buổi phát sóng trực tiếp trước đây, cô gái mặc đồng phục học sinh xanh trắng với mái tóc đen buông xõa sau vai, mỉm cười với những người bên ngoài màn hình.
Giọng cô gái nhẹ nhàng, trong trẻo vang vọng dưới bầu trời ngàn dặm đầy sao.
"Mọi người, trong một giờ nữa, không gặp không về."