Rơi Vào Ngân Hà

Chương 43: Không mắc bệnh yêu đương




Edit+beta: LQNN203
Lý Thư Bân và Tiêu Quảng Lan bị bắt đi, tất cả những người từ đồn Công an đã sơ tán đi, những người còn lại đều là cấp dưới của Tô Dao, nhóm người cười nói đi về hướng khu nhà trọ.
Tô Dao khoác áo sơ mi của Trần Ngân Hà, lắng nghe Ngô Thanh Đào ríu rít bên tai cô.
"Chị Tô, không phải tháng sau mới là sinh nhật của chị sao? Sao lại là hôm nay?"
Tô Dao liếc cô ấy một cái không nói nên lời: "Vốn dĩ là hôm nay, quà sinh nhật của chị đâu, em đã chuẩn bị cho chị cái gì thế hả?"
Ngô Thanh Đào gãi gãi đầu, cười hắc hắc hai tiếng: "Mặc dù em nhớ nhầm, nhưng đội phó Trần nhà em không nhớ nhầm."
"Sau khi nhận cuộc gọi của chị, liền chuẩn bị đi bắt Lý Thư Bân, chị xem, quá được đi chứ!"
Ngô Thanh Đào vừa nói vừa quơ chân múa tay, hai tay làm thành một vòng tròn lớn: "Trên biển nở ra một đóa hồng to như vậy, từ trước tới giờ em chưa từng thấy cảnh tượng nào lãng mạn như vậy."
"Rốt cuộc trong đầu đội phó Trần nghĩ như thế nào vậy nhỉ, quá cơ trí, một mũi tên trúng hai con nhạn, phá án lẫn yêu đương cũng không bỏ quên."
Tô Dao: "Không phải yêu."
Ngô Thanh Đào: "Không phải hai người đều đã ngủ rồi sao, còn giặt ga trải giường nữa."
Tô Dao nhìn cô ấy không nói nên lời: "Ngủ cái đầu em, là bà dì đến."
Nói đến cái này, Tô Dao càng cảm thấy khó chịu, thời điểm khẩn cấp đành nhảy xuống biển đuổi theo Lý Thư Bân, đã quên mất bà dì đang đến, mang cả băng vệ sinh nhảy xuống, bây giờ vẫn còn ướt, quá thảm rồi.
Trần Ngân Hà nói đúng, cô nên về tắm rửa, thay quần áo và đi ngủ sớm.
Giang Bất Phàm và Tiểu Vu từ phía sau đi đến, bày tỏ lời chúc mừng sinh nhật với Tô Dao, hỏi Tô Dao định khi nào phát lì xì vào nhóm để chúc mừng.
Tô Dao đấm một cú: "Hôm nay là sinh nhật của chị, không phải mọi người nên phát lì xì cho chị mới đúng sao?!"
Vừa dứt lời, có người trong đám đông hét lên: "Trong nhóm có phát lì xì lớn, mọi người mau cướp lẹ!"
Mọi người lấy điện thoại di động ra, mở nhóm trò chuyện.
"Đây hẳn là lì xì lớn nhất mà nhóm này từng nhận kể từ khi thành lập."
"Tôi đã cướp tổng cộng hơn một trăm, tạ ơn trời!"
"Tôi có hơn ba trăm đây, hahaha!"
"Nhờ phúc của đội trưởng Tô."
"Ai là cảnh sát đẹp trai nhất Vân Giang vậy? Đội phó Trần?"
"Đó là điều chắc chắn rồi, ai có thể xứng đáng với cái tên này, ngoại trừ đội phó Trần nhà tôi."
Tô Dao, hoa khôi cảnh sát đẹp nhất Vân Giang, nghe thấy có lì xì, vội vàng mở nhóm chat ra, kích động nhìn lướt lên, trong mắt đều là bao lì xì, một cái là hai trăm, ít nhất mười cái.
Tô Dao có cảm giác mình rơi vào đống tiền, vội vàng đi cướp lì xì, đến khi đã cướp đến tay mới có tinh lực nghĩ đến chuyện khác.
Mỗi bao lì xì Trần Ngân Hà gửi đều có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật", rõ ràng là mừng sinh nhật cô, khiến mọi người vui vẻ.
Anh vừa chi ba mươi vạn cho cô, bây giờ là vài nghìn.
Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh, thấy Trần Ngân Hà đang một mình đi phía sau đám người, Tô Dao giảm tốc độ chờ anh: "Nếu anh muốn phát lì xì, phát một cái là được rồi, sao lại phát nhiều như vậy."
Trần Ngân Hà cất điện thoại: "Không phải ngày nào cũng vậy."
Anh quay đầu liếc nhìn điện thoại của cô: "Em lấy được bao nhiêu?"
Tô Nghiêu click mở đếm đếm: "Hơn hai trăm bốn mươi."
Trần Ngân Hà: "Sau này dùng số tiền này mời tôi uống cà phê đi."
Tô Dao: "Tôi đã rất vất vả mới cướp được đó!"
Trần Ngân Hà: "Không phải do tôi phát à?"
Tô Dao: "Được rồi."
Rất nhanh đã về đến nhà trọ, Giang Bất Phàm đợi mọi người đi sau đến rồi lái xe cảnh sát trở về thành phố, sáng mai lại quay lại, nếu không thì không có chỗ ở.
Tô Dao trở về phòng vội vàng vọt vào phòng tắm, tắm nước ấm, thay quần áo đi ra, nhìn thấy trên bàn còn có một bát trà gừng đường đỏ còn bốc khói nghi ngút.
Trần Ngân Hà đứng bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh quay lại: "Tôi bón cho em hay em tự uống?"
"Tự uống đi", Tô Dao cầm bát lên uống một hơi, "Đường đỏ đâu ra vậy, lại lừa từ con gái ông chủ hả?"
Trần Ngân Hà: "Không phải, là của bà chủ."
Sau đó, anh đi đến bàn cạnh giường, lấy máy sấy tóc mang theo, cắm vào ổ điện, ra hiệu cho Tô Dao ngồi xuống, muốn sấy tóc giúp cô giống như lần trước.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, quần áo ướt của anh đã bị gió biển làm khô, vẻ mặt có chút lười biếng, lông mày và mắt đều nhếch lên, không chuyên chú căn bản không nhìn ra, sắc mặt anh gần đây càng tái nhợt.
Tô Dao cầm lấy máy sấy tóc từ Trần Ngân Hà, bật công tắc lên sấy trên đầu cô, nói: "Anh cũng nhảy xuống nước, mau đi tắm đi."
Trần Ngân Hà dựa vào đầu giường, cong môi cười "Học được đau lòng cho người ta rồi?"
Tô Dao hất mái tóc đang rối bù bởi máy sấy tóc: "Tôi sợ anh chết ở đây vì sức khỏe không tốt, tôi là lãnh đạo sẽ không khỏi bị anh liên lụy, còn Khương cục nữa, quan hệ của hai người không bình thường, cũng coi như nửa trưởng bối của anh, nếu anh có gì bất trắc, sao tôi có thể giải thích với ông ấy được."
Trần Ngân Hà cầm đồ ngủ đi tắm, Tô Dao sấy tóc xong, thấy trên bàn đặt hai hộp quà mà hôm nay Tô Tiến mang tới, bước tới bỏ vào ba lô.
Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh mẹ của Lương ôm giấy báo tìm người của Lương Tiểu Ninh, Tô Dao không khỏi tự hỏi, nếu cô cũng bị tai nạn hoặc mất tích như Lương Tiểu Ninh, liệu bố mẹ cô cũng giống bố mẹ của Lương Tiểu Ninh bán của cải lấy tiền mặt đi khắp nơi tìm cô hay không, giống như người mất hồn ngày ngày nhớ đến cô.
Cô biết họ sẽ không.
Lúc đầu, họ sẽ khóc thương cô, tìm kiếm cô khắp nơi, xin nghỉ phép mỗi ngày để đến Cục Cảnh sát hỏi thăm vụ án, và đăng thông báo một người mất tích. Nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài, cùng lắm là hai, ba năm nữa họ sẽ từ từ quên đi nỗi đau mất con gái.
Là cha mẹ, họ không để cô thiếu cơm ăn áo mặc, không đánh đập cô, chu cấp cho cô đi học và chắt chiu nuôi dạy cô.
Họ dường như không nợ cô bất cứ điều gì, họ chỉ bất công.
Vốn là người không được sự thiên vị, hai chữ bất công giống như ngọn núi lửa đang hoạt động, thường thì nhất thời bình yên vô sự, nhưng một khi phun trào sẽ làm người ta nhỏ máu.
Trước đây cô rất ghét bọn họ, cũng không biết tại sao, có lẽ là do vừa rồi trên thuyền cô đã khóc rất nhiều, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu họ không thể dành cho cô tình yêu bình đẳng như Tô Tiến, cô sẽ tìm một người đàn ông hết lòng yêu thương mình.
Cô định đi đâu tìm, lại muốn đi xem mắt sao, Tô Dao tự giễu cười, thôi bỏ đi, với thể chất của cô, nếu cô cứ hẹn hò, tất cả đàn ông trên thế giới sẽ bị cô tống vào tù mất.
Tô Dao xoay người leo lên giường, đặt lưng trên gối, lấy điện thoại di động ra xem.
Sau khi giật được phong bao lì xì, nhóm chat chưa kịp yên ắng thì trong nhóm đã có người đăng một video.
Tô Dao mở ra, là do Ngô Thanh Đào chụp ở bờ biển, hẳn là cô ấy phải leo lên một chỗ cao, từ góc chụp của cô ấy có thể nhìn thấy một đóa hồng hoàn chỉnh nở rộ trên mặt biển.
Biển tối, những bông hoa lung linh màu hồng nhẹ nhàng, điểm tô cho những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, khiến người ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác giữa trời và đất.
Trà gừng đường đỏ cô vừa uống bắt đầu phát huy tác dụng, Tô Dao cảm thấy bụng ấm áp, cô như bị một đôi bàn tay to khô ráp nhẹ nhàng xoa nắn.
Trần Ngân Hà đi ra khỏi phòng tắm, thấy Tô Dao đã ngủ say nhưng vẫn đang dựa vào gối.
Anh bước tới, cầm điện thoại trên giường đặt lên tủ đầu giường.
Cúi người xuống, một tay ôm lấy nửa người trên của cô, một tay nâng lên hai chân, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên gối, đắp chăn lên bụng cô, chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng thêm hai độ.
Anh không rời đi ngay lập tức, leo lên giường nằm bên cạnh cô, chóp mũi đặt trên tóc cô ngửi ngửi, hít hà mùi đào nhẹ nhàng và ngọt ngào, lúc này anh mới mãn nguyện bước xuống giường, nằm trên sàn nhà.
*****
Sáng sớm hôm sau Tô Dao thức dậy, ngủ ngon suốt một đêm, như thể cô vừa nhảy ra khỏi một khe nứt trên phiến đá.
Tô Dao xuống giường không thấy Trần Ngân Hà đâu, sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng tắm cũng không có tiếng giặt giũ.
Tô Dao lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Ngân Hà: "Anh đang ở đâu?"
Trong điện thoại có giọng nói cà lơ phất phơ của người đàn ông: "Vừa mở mắt ra đã nhớ tôi sao?"
Anh còn tâm trí trêu chọc cô, có thể thấy anh không có việc gì, Tô Dao: "Mặc kệ anh ở thôn đông hay thôn tây, đang tán tỉnh tiểu cô nương mới biết yêu hay phụ nữ trung niên vẫn còn trẻ trung, hãy trở về tập hợp, 30 phút sau lên núi."
Trần Ngân Hà: "Tôi không lên núi đâu."
Tô Dao: "Anh thực sự ăn vạ ôn nhu hương nào không về thật à?"
Trần Ngân Hà mỉm cười: "Tôi ở dưới lầu, Hứa Gia Hải đã đến rồi."
Tô Dao đi tới cửa sổ cầm điện thoại di động, nhìn thấy Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải đang đứng ở sân dưới lầu, mỗi người cầm trên tay một điếu thuốc.
Hứa Gia Hải đang hút thuốc, điếu thuốc trong tay Trần Ngân Hà vẫn chưa châm lửa, hẳn là Hứa Gia Hải không cho anh hút thuốc.
Trần Ngân Hà ngẩng đầu lên, bắt gặp tầm mắt của Tô Dao, nhướng mày nhìn cô: "Mời tôi uống cà phê đi, thêm hai phần đường."
Sau khi người ở cửa sổ trên lầu biến mất, Hứa Gia Hải tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà, bình quân cứ ba giây lại thở dài một lần, giống như một người cha già: "Các cậu đã ngủ chung một phòng rồi, cậu còn nói với tôi tay người ta cậu vẫn chưa chạm một chút."
Trần Ngân Hà: "Không, tôi đã vụng trộm chạm vào mu bàn tay cô ấy rồi."
Hứa Gia Hải: "Cậu thật có tiền đồ."
Trần Ngân Hà phớt lờ lời chế giễu của Hứa Gia Hải: "Cô ấy một hai đòi làm bạn gái tôi nhưng tôi không đồng ý."
Hứa Gia Hải bật cười sau khi nghe điều này: "Khoác lác, tiếp tục khoác lác đi."
Trần Ngân Hà cười một chút, không tranh cãi.
Tô Dao biết Trần Ngân Hà là người kén chọn, loại cà phê tệ nhất cũng phải là mới xay.
Sau khi dùng bữa xong, cô đi ngang qua quầy thu ngân, thấy ông chủ đang ngồi sau quầy chơi game, cô bước tới hỏi: "Ông chủ, ông có cà phê mới xay không?"
Ông chủ ngẩng đầu lên khỏi giao diện trò chơi và mỉm cười: "Cà phê mới xay thì không có, chỉ có cà phê hòa tan, có muốn uống Nestle không, miễn phí cho các đồng chí cảnh sát."
Tô Dao: "Các ông biết chúng tôi là cảnh sát?"
Ông chủ đặt điện thoại di động xuống, bừng bừng hứng thú: "Đêm qua trong thôn có vài chiếc xe cảnh sát, nhiều người nhìn thấy các cô đưa Lý Thư Bân đi, có chuyện gì vậy, nhà cậu ta phạm tội gì vậy?"
Tô Dao: "Vụ án được giữ bí mật cho đến khi được giải quyết."
Ông chủ tỏ vẻ hiểu ý, chợt nghĩ ra điều gì đó liền gọi Tô Dao: "Nếu cô muốn uống cà phê mới xay, trong phòng con gái tôi có một cái máy pha cà phê, con bé thích nghịch mấy thứ đó, để tôi hỏi con bé làm một cốc cho cô nhé?"
Tô Dao: "Bỏ đi, không có thời gian nữa, không làm phiền cô ấy vậy."
Bên ngoài nhà trọ lại dừng hai chiếc xe cảnh sát, Giang Bất Phàm và đội kiểm tra dấu vết cùng nhau đi tới.
Tô Dao đi ra khỏi cửa, quay đầu nhìn Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải, đi tới gật đầu với Hứa Gia Hải: "Chủ nhiệm Hứa."
Hứa Gia Hải cũng gật đầu: "Đội trưởng Tô."
Trần Ngân Hà hỏi Hứa Gia Hải: "Biết tại sao cô ấy đến đây chỉ nói chuyện với cậu mà không để ý đến tôi không?"
Hứa Gia Hải: "Bởi vì cậu bại hoại?"
Trần Ngân Hà: "Bởi vì cậu là người ngoài."
Trước mặt Tô Dao, Hứa Gia Hải không nói nhiều, anh ta liếc mắt một cái là nhìn ra, Trần Ngân Hà lòng dạ hẹp hòi này vẫn còn canh cánh trong lòng, ăn giấm Tô Dao lúc trước yêu thầm anh ta mà đã làm bánh quy cho anh ta.
Khi Tô Dao đi tới cổng, Hứa Gia Hải huých vào Trần Ngân Hà một chút: "Giấm vương, nếu cậu muốn ăn bánh quy thì tự mình nói đội trưởng Tô là cậu muốn đi."
Trần Ngân Hà hừ lạnh: "Sao tôi phải mở miệng, cô ấy không thể chủ động đi tặng sao?"
Hứa Gia Hải liếc nhìn Trần Ngân Hà không nói nên lời: "Sao chưa yêu đã thế này rồi, không mắc bệnh yêu đương gì cả."
Trần Ngân Hà trả lại điếu thuốc trong tay cho Hứa Gia Hải, nghiêng đầu liếc nhìn cổng: "Tôi cùng các cậu lên núi."
Hứa Gia Hải: "Không được, thể chất hiện tại của cậu không khác gì người thực vật vừa mới tỉnh dậy, leo núi đối với cậu mà nói sợ là có chút khó khăn."
Trần Ngân Hà hất cằm chỉ vào Tô Dao: "Không sao, để cô ấy cõng tôi lên."
Hứa Gia Hải: "Cậu có biết xấu hổ không, để một người phụ nữ cõng nữa."
Trần Ngân Hà: "Để người phụ nữ của mình cõng thì có gì xấu hổ."
Cuối cùng Trần Ngân Hà cũng không để Tô Dao cõng mình lên núi, thể trạng anh quá yếu, đứng trong sân với Hứa Gia Hải cũng đã cố hết sức.
Trước khi đến, Hứa Gia Hải đã gọi điện đến bệnh viện tư nhân mà Trần Ngân Hà thường đến, nhờ họ gửi xe đến để kéo người đi, chờ bọn họ đến mà lúc sau người vẫn còn sống thì kéo đi bệnh viện, nếu chết rồi sẽ trực tiếp đưa đến lò thiêu để hỏa táng.
Khi mọi người đến nơi, Tô Dao đưa mọi người lên núi, chẳng mấy chốc đã đến nơi Tiêu Quảng Lan đốt giấy.
Đêm qua, Lục Hải Minh đã tiến hành một cuộc thẩm vấn bất ngờ đối với Tiêu Quảng Lan, Tiêu Quảng Lan đã thừa nhận sự thật rằng bà ta đã giết Lương Tiểu Ninh.
Tiêu Quảng Lan được đưa lên núi cùng, chỉ ra và xác định vị trí chôn thi thể: "Chính là nơi này, các người không phải đã điều tra rồi sao."
Tô Dao nhặt một cành cây, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, đem tro tiền giấy và lá cây trên đó gạt ra, quay sang Giang Bất Phàm và những người khác đang cầm xẻng nói: "Đào đi, lúc đào vào bên trong nhẹ một chút, đừng để va chạm."
Giang Bất Phàm gật đầu: "Hiểu rồi, đội trưởng Tô."
Tiêu Quảng Lan bị còng tay đứng sang một bên, nếu không bị giam giữ thì bà ta đã chạy đến bảo vệ rồi, giờ bà ta chỉ có thể mắng: "Quật mộ của người khác, trời tru đất diệt."
"Tôi đã thừa nhận là tôi giết, Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba đều là tôi giết, các người bắn chết tôi là được rồi, tại sao lại làm phiền cháu trai tôi!"
Mọi người nghe liền hiểu, thời điểm Lương Tiểu Ninh chết đã mang thai, chỉ sợ Tiêu Quảng Lan phát hiện ra sau khi giết Lương Tiểu Ninh.
Tiền giấy là đốt cho đứa trẻ chưa chào đời kia.
Ba người của Giang Bất Phàm đào rất lâu, lâu đến mức gần như khiến người ta cho rằng trong đất không có thứ gì, cho đến khi cái xẻng chạm vào thứ gì đó mềm mại: "Có phát hiện!"
Một mảnh vải nhỏ màu xám lộ ra trong giữa màu nâu sẫm của đất.
Hai nhân viên kiểm tra dấu vết bước tới với chiếc xẻng nhỏ, cẩn thận gạt những bụi bẩn xung quanh tấm vải.
Thứ xuất hiện trước mặt mọi người là một con búp bê vải cao nửa người.
Con búp bê được làm bằng một loại vải thô đơn giản và rẻ tiền nhất, đã bị ăn mòn và mục nát một chút, vết máu trên nó đã chuyển thành màu đen, không thể nhìn thấy màu ban đầu của vải.
Đôi mắt của con búp bê to tròn, chỉ có hai màu đen và trắng, mái tóc bằng len bị đất xoắn lại thành một đoàn.
Bụng của con búp bê bị cắt một đường cắt dài, nhân viên dấu vết cẩn thận mở ra, để lộ ra xương người.
Những mảnh xương đó không hoàn chỉnh, chúng được chặt thành từng khúc dọc theo các khớp xương, mặt cắt nhẵn và phẳng thể hiện sức mạnh của người phân xác.
Tô Dao nhớ lại cảnh mẹ Lương khóc thút thít khi cầm tờ thông báo mất tích: "Gần đây tôi luôn mơ thấy Tiểu Ninh, con bé nói nó đang ở một nơi rất tối, không thở được, rất khó chịu, đau nhức khắp nơi, xương thịt đều đau, vẫn luôn gọi mẹ, bảo tôi cứu nó."
Cô ấy đã bị giết rồi phanh thây và giấu trong một con búp bê vải.
Nếu cảnh này mà bố mẹ Lương nhìn thấy, không biết sẽ xót xa đến mức nào.
Hứa Gia Hải ngồi xổm xuống mở hộp pháp y, lấy găng tay ra đeo vào, chuẩn bị đi qua xem tử thi.
Tô Dao kéo Tiêu Quảng Lan đến bên hố, đưa bà ta xuống hố, để bà ta nhận rõ: "Có phải là Lương Tiểu Ninh không?"
Thái độ của Tiêu Quảng Lan rất không hợp tác: "Các người không phải đã biết rồi sao, còn hỏi gì nữa?"
Tô Dao sắc bén liếc nhìn Tiêu Quảng Lan: "Đây có phải là hiện trường vụ án đầu tiên không?"
"Người là giết ở nhà, phân xác ở đây, để một ít máu còn lại trên đường Ngũ Nguyên." Tiêu Quảng Lan thay đổi sự ngang ngược vừa rồi, đột nhiên trở nên hợp tác, tự cáo buộc tội ác của mình,"Vu oan trên người Vưu Hải Ba, rồi lại giết hắn ta, như vậy các người mới không tra ra tôi."
Một người phụ nữ nông thôn vô học lại có thể nảy ra ý tưởng như vậy, nói bà ta không phải gánh tội thay cho con trai cũng không có ai tin.
Sau khi xác định hiện trường, Tô Dao nắm lấy cánh tay của Tiêu Quảng Lan, định đưa bà ta lên cho người canh giữ.
Đúng lúc này, một nhân viên dấu vết đang làm sạch xương đột nhiên hét lên một tiếng run rẩy: "Đừng nhúc nhích!"
Nhân viên kiểm tra dấu vết này là người rất có kinh nghiệm hơn năm mươi tuổi, ông ấy trong Cục nổi tiếng bình tĩnh vững vàng, thân kinh bách chiến, hiện trường có căng thẳng đến đâu đều đã trải qua, chưa bao giờ thấy ông ấy hoảng sợ.
Tô Dao nắm lấy Tiêu Quảng Lan, đứng gần thi thể của Lương Tiểu Ninh, khi nhìn thấy mồ hôi lạnh toát ra trên khuôn mặt của người nhân viên kiểm tra dấu vết, cô trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Người nhân viên kiểm tra già nhẹ nhàng nâng đầu con búp bê lên: "Một sợi nylon đen được buộc dưới hộp sọ của người chết, sợi này được kết nối với một quả bom hẹn giờ dưới con búp bê vải, quả bom đã bắt đầu đếm ngược."
Ông ấy nhìn Tô Dao và Tiêu Quảng Lan: "Cảm ứng dưới lòng bàn chân của ba chúng ta, động một chút sẽ chết."
"Mẹ kiếp!" Tô Dao mắng một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ đếm ngược bên cạnh đầu búp bê, còn bốn phút năm mươi giây là nổ.
Các chuyên gia xử lý bom ở rất xa trong thành phố Vân Giang, dù có cánh, họ cũng không thể lao tới trước khi quả bom được kích nổ.
Tô Dao liếc nhìn Tiêu Quảng Lan, thấy một dấu vết ngạc nhiên trong mắt bà ta, rõ ràng là không biết gì về quả bom sắp giết mình.
Tiêu Quảng Lan nhanh chóng giấu đi vẻ kinh ngạc trong đôi mắt, trên mặt hiện ra vẻ gần như phát điên, hét lên: "Tất cả các người đều rơi vào bẫy của tôi rồi!"
Sự nguy hiểm mà bà ta thể hiện trong giây lát gần như khiến người ta quên mất bà ta chỉ là một người phụ nữ vô học.
Tiêu Quảng Lan đột nhiên cười và hét lên như một kẻ điên: "Tôi đã chôn bom, tôi chỉ muốn cho nổ tung tất cả các người, cùng các người đồng quy vu tận. Tôi đã giết Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba, dù sao tôi không thể sống được nữa, không bằng kéo theo mấy người làm đệm lưng!"
Trước khi Tiêu Quảng Lan nhấc chân lên động đến cảm biến, Tô Dao đã khống chế chặt Tiêu Quảng Lan, ngăn bà ta không cho rời khỏi mặt đất.
Hứa Gia Hải lấy ra một lọ thuốc mê và thuốc an thần cực mạnh từ trong hộp dụng cụ, nhéo cổ Tiêu Quảng Lan một chút, bơm ống thuốc vào cơ của bà ta.
Tiêu Quảng Lan nhanh chóng bất tỉnh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tô Dao đảm bảo cô đã giữ cơ thể của Tiêu Quảng Lan ở một vị trí yên, ra lệnh cho các thành viên trong đội đang đứng cạnh hố: "Tất cả, rút ​​lui về khu vực an toàn."
Ngô Thanh Đào và những người khác hét lên: "Đội trưởng Tô!"
Tô Dao: "Rút lui!"
Những người khác không dám làm trái mệnh lệnh của Tô Dao, nhưng Hứa Gia Hải lại dám. Anh ta ngồi xổm bên hố đất nhìn, đẩy cặp kính dây vàng lên sống mũi: "Loại thiết bị này không phức tạp, ba phút là có thể dỡ được rồi."
Lúc này, đồng hồ đếm ngược trên đồng hồ còn ba phút hai giây, nếu nhanh tay vẫn đủ thời gian!
Mọi người nghe thấy giọng nói chậm rãi của chủ nhiệm Hứa, biết rằng họ đã được cứu, họ vui mừng khôn xiết và đồng loạt vây quanh hố.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy chủ nhiệm Hứa dội một gáo nước lạnh xuống đầu: "Đều nhìn tôi làm gì, tôi còn chưa nói mình dỡ được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.