Romeo Vs Romeo

Chương 4:




“Dừng ~~~!” Trong trường quay, một tiếng NG (not good) thực tròn trịa vang vọng trong không khí, bất quá không phải là đạo diễn kêu.
“Cô làm cái gì thế hả? Chính là cô!” Âu Dương Thành chỉ vào nữ diễn viên chính đang nằm trên giường lớn, vừa nói vừa nện bước đi tới, “Cô có nhầm không? Cô hiện tại phải cùng anh ta thân mật, không phải làm giải phẫu! Phải thân mật, cô không thể có chút chờ mong sao? Hả? Không thể biểu hiện thêm một chút nhiệt tình à? Giống như cá chết nằm ôm anh ta, người ta cũng không phải bóp chết cô! Vẻ mặt thì thống khổ, cô có tinh thần chuyên nghiệp không hả? Có phải diễn viên không hả?”
Nữ minh tinh xinh đẹp bị nói cho không chen mồm nổi, chỉ thẳng vào Âu Dương Thành mở miệng lại thốt không được một chữ, mà Âu Dương Thành cũng chẳng cho cô nàng cơ hội.
“Nếu không thể diễn thì đừng có diễn, diễn cũng cần có thiên phú, không phải chỉ cần đi học vài lớp huấn luyện thì đều thành diễn viên! Lại nói, không cần lãng phí thời gian của nhiều người như vậy! Diễn viên này ai tìm đến, một chút tố chất chuyên nghiệp cũng không có!” Dùng mũi hừ một tiếng, Âu Dương Thành đi đến sau máy quay, cũng không để ý tới mọi người xung quanh đang “trợn mắt há mồm”, mà trên thực tế, đây đã là lần thứ ba Âu Dương Thành phát “bão”, nguyên nhân? Rất đơn giản, cô nàng này là tiểu “nhân tình” của ba nhạc Thần! (tác giả hữu tình chú thích: “Ba nhạc Thần” = Âu Dương Thần) (Ba nhạc = quả ổi = Thần ổi *khụ*)
Chỉ bằng điểm này, cô cũng đừng trách tôi! Ở trong lòng cười lạnh vài tiếng, Âu Dương Thành ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Lúc này mới phát hiện vị đạo diễn chân chính mặt đã vặn vẹo đến sắp biến hình.
“Âu ~ Dương ~ Thành! Tiểu tử thối nhà ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Hét lớn một tiếng, đạo diễn tiến tới một cước đạp đổ ghế của Âu Dương Thành. Người kia “A~” một tiếng té trên mặt đất, tiếng kêu đầy “thống khổ” khiến cho mọi người xung quanh rớt da gà đầy đất.
“Đạo diễn anh làm cái gì đó?” Người nằm trên đất ôm mông như nàng dâu nhỏ.
“Cậu còn hỏi tôi? Phải là tôi hỏi cậu làm cái gì mới đúng?” Đạo diễn hộc máu, “Ở đây rốt cuộc ai là đạo diễn hả? Hả? Cậu nói! Rốt cuộc ai là đạo diễn? Tiểu tử cậu mấy lần phá chuyện của tôi rồi? Không có việc gì thì phát biểu cái gì? Sao cậu ý kiến ý cò lắm thế?”
“Đạo diễn, tôi chỉ vì muốn quảng cáo quay tốt thôi!” Âu Dương Thành “ủy khuất” nói.
“Quảng cáo quay tốt hay không là việc của tôi, bằng không tôi đạo diễn cái gì? Cậu ngoan ngoãn đứng một bên nhìn cho tôi là được rồi! Có nghe thấy không?” Đạo diễn đã gần đạt tới trạng thái bạo tẩu chỉ vào mũi Âu Dương Thành gào thét. Mà Âu Dương Thành cũng nhìn ra “khí cầu” trước mắt này không sai biệt lắm đã đến cực hạn, nếu lại làm cho ông ta điên lên, kết quả khẳng định sẽ không tốt chút nào.
“Đã biết đã biết! Tôi không nói nữa là được chứ gì?” Nhún vai, Âu Dương Thành từ mặt đất đứng lên, bộ dáng như thật sự tính buông tha cho ai đó.
Đạo diễn tạm thời nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại hít sâu vài lần, tìm về cảm giác rồi nói với nhân viên công tác xung quanh: “Mọi người chuẩn bị một chút, bắt đầu lại lần nữa!” Sau đó đối với cô nàng diễn viên chính đang phát cáu, cúi người cười cười, rồi mời cô ta chuẩn bị lần nữa.
“Cậu!” Hắn lại chỉ vào Âu Dương Thành, người nọ đang phủi bụi trên quần, “Ngồi sang một bên cho tôi! Không cho phép mở mồm!”
Bốn phía truyền đến một trận cười khẽ. Hử? Ai dám cười hắn? Âu Dương Thành ngẩng đầu nhìn, kỳ thật rất nhiều người đang cười, nhưng giờ phút này ai hắn cũng không thấy, duy chỉ thấy có mình Âu Dương Thần đang ngồi một bên. Hắn cũng đang nhìn Âu Dương Thành, sự thật Âu Dương Thần đúng là đang cười, nhưng tuyệt đối không phải cười to hoặc cười nhạo, chính là khóe miệng cong lên, ở trong mắt Âu Dương Thành, còn chói mắt hơn so với mặt trời!
Còn dám ở một bên vẻ mặt xem kịch cười tôi –
“Các bộ phận chuẩn bị, sẵn sàng –” Lại bắt đầu quay, đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, sau tổng cộng không tới mười giây, nam nữ diễn viên chính vừa ôm nhau, còn chưa kịp đem cảm xúc vừa dâng trào diễn ra, lại là một tiếng quen thuộc —
“Dừng ~~~!”
Người ngã ngựa đổ cũng không đủ để hình dung hiện trường.
“Cô rốt cuộc đang làm cái gì nha? Tôi bảo cô biểu hiện chờ mong, nhưng biểu tình của cái mặt cô là đang có chuyện gì xảy ra chứ? Cô đang cùng chồng cô thân mật, không phải là yêu đương vụng trộm với tình nhân, muốn yêu đương vụng trộm thì về nhà từ từ mà vụng trộm, hiện tại đang rõ như ban ngày, cô muốn tỏ ý dâm cũng phải nhìn trường hợp chứ? Rốt cuộc là diễn viên ai tìm tới đây ? Này! Là ai tìm? Có đạo đức nghề nghiệp không thế?” Âu Dương Thành chạy thẳng đến bên giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không hề nhìn Âu Dương Thần. Mọi người xung quanh len lén bật cười, đều không ưa cá tính ngang ngược của cô nàng nữ diễn viên này, vậy nên giờ Âu Dương Thành giúp bọn họ giải hận tự nhiên không có ai nói gì. Trừ bỏ đạo diễn đáng thương đã nhanh thở gấp.
“Anh, anh — oa~~!” Rốt cuộc vành mắt đỏ lên, nữ diễn viên òa khóc, thân thể giãy giụa, đung đưa bộ ngực đầy đặn vừa khóc vừa nhìn về phía Âu Dương Thần, “Thần ~ Người ta mặc kệ! Anh xem hắn mắng em thành cái gì này?” Nam diễn viên chính bên cạnh xấu hổ không biết nên làm thế nào mới tốt.
Âu Dương Thần vốn một bộ “chuyện không liên quan”, mặc dù biết Âu Dương Thành là nhằm vào hắn. Hắn nhướng mày, đón nhận ánh mắt khiêu khích của Âu Dương Thành, nghĩ nghĩ, đứng lên đi tới.
Rốt cuộc đã tới! Âu Dương Thành nhìn Âu Dương Thần hướng hắn bước đến, trong lòng cười lạnh. Hôm nay nhất định phải làm mặt mũi cậu mất sạch!
“Thần ~” Khóc nức nở làm nũng, nữ diên viên nhảy xuống giường bổ nhào vào lòng Âu Dương Thần, nép người như một chú chim nhỏ, Âu Dương Thành nhìn mà muốn ói.
Mà tương phản, Âu Dương Thần xem ra lại rất hưởng thụ, bất quá cũng không phải hưởng thụ mỹ nhân đưa tình tống ẵm, mà là vẻ mặt của Âu Dương Thành, từ góc độ của hắn, vẻ mặt kia thật sự là — cực kỳ khôi hài!
“Cách diễn của cô ấy có vấn đề gì?” Âu Dương Thần hỏi trước, tác phong nhàn nhã, hơn nữa còn bất động thanh sắc đem cô nàng đang dính vào người mình đẩy qua một bên.
Có vấn đề gì? Âu Dương Thành lông mày nhíu một cái, “Mấy cái tôi vừa nói đều là vấn đề đó? Cậu không nghe à? Vấn đề rất nhiều, tôi hiện tại cũng không biết bắt đầu từ đâu!”
Âu Dương Thần cười cười, không hề có ý phát hỏa, hỏi: “Vậy cậu cảm thấy phải diễn thế nào mới tốt đây?”
“Này còn phải nói sao?” Thế nhưng vừa nói xong, Âu Dương Thành đúng là không biết phải diễn thế nào mới tốt, vừa rồi chủ yếu là muốn gây chuyện, nên cô ta diễn thế nào mà chả sai, hiện tại — mặc kệ! Nghĩ nghĩ, hắn hất cằm nhìn Âu Dương Thần, “Diễn cái này còn phải có người dạy? Nhìn tôi đây!” Nói xong từng bước từng bước trèo lên giường nằm, mọi người ngây dại.
“Lại đây!” Đối với nam diễn viên chính đồng dạng cũng đang ngây người ngoắc ngoắc ngón tay, Âu Dương Thành tà khí cười, tuy rằng đã bị đánh chẳng khác gì đầu heo, nhưng bất quá vẫn có vài phần tư sắc, không đến mức khiến cho người ta kích động muốn trốn, nên nam diễn viên vẫn ngoan ngoãn đi qua.
“Cứ như vậy diễn!” Ôm lấy nam diễn viên, Âu Dương Thành vừa diễn vừa giải thích: “Thân thể thả lỏng thoải mái, thắt lưng phải hơi cong lên chân phải uốn một chút như vậy nhìn mới gợi cảm, tư thế nằm ở trên giường người phía dưới phải phối hợp với người phía trên, tuy rằng chỉ là nằm cùng một chỗ ôm nhau cũng phải tạo ra tư thế mà hai người đều thoải mái –”
Mọi người vảnh tai nghe, thập phần thụ giáo!
Âu Dương Thần nhìn Âu Dương Thành nâng chân dài vắt trên thắt lưng nam diễn viên, mắt lóe lên một cái, hai tay khoanh trước ngực mỉm cười, “Cậu xác định là nữ diễn chính có vấn đề mà không phải cả nam diễn viên cũng có vấn đề sao?” Nếu vừa rồi của Âu Dương Thành là nụ cười tà khí, vậy thì, nụ cười hiện tại của Âu Dương Thần chỉ có thể dùng “tà mị” để hình dung.
Lúc này, mặt Âu Dương Thành đần ra, lấy lại tinh thần, khinh bỉ nói, “Nam diễn viên có vấn đề gì? Tôi không biết là có vấn đề đó!”
“Ồ –” Âu Dương Thần khóe miệng giương lên, đi đến trước mặt hai người đang ôm nhau, lấy tay xách một cái, nam nhân khuôn người cao hơn mét tám bị xách lên như gà con, ném qua một bên, nháy mắt rớt khỏi màn hình.
“Gì chứ?” Âu Dương Thành sửng sốt một chút, theo sau, Âu Dương Thần thế chỗ nam diễn viên, giống như một bức tường áp lên người hắn, “Cậu làm gì?” Cả kinh! Sợ đến ngay cả động cũng không dám động.
“Tôi thấy nam diễn viên hẳn là phải như này mới đúng.” ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống, Âu Dương Thần mỉm cười nói: “Tôi giờ sẽ làm mẫu luôn cho cậu –” nói xong, một tay sờ lên eo Âu Dương Thành.
Ừ? Rất nhỏ, bất quá đường cong rất tốt, mạnh mẽ dồi dào, nhuyễn ngạnh vừa phải.
“Người xem” xung quanh trừng lớn hai mắt, tập trung quan sát từng động tác của hai người.
“Này! Kịch bản làm gì có đoạn này, cậu mau bỏ móng vuốt ra!” Âu Dương Thành thân thể cứng đờ.
“Hử? Thế nào?” Cười đầy châm chọc, Âu Dương Thần cúi đầu ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Muốn trốn? Không phải vừa rồi nói rất hay sao, giờ đã muốn nhận thua rồi?”
Phắc! Dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ nhận thua? Thua người không thua trận! Âu Dương — không! Để xem Ba nhạc Thần ngươi có thể trước mặt mọi người dâm ta kiểu gì?
“Tôi thế nào lại thua một tên gia hỏa sinh hoạt tình dục quá độ như cậu?” Cười nhạo hất hàm lên, Âu Dương Thành cười đến híp cả mắt, nghĩ đến chuyện này hắn còn cao hứng hơn cả năm mới được nhận tiền mừng tuổi!
Nhíu nhíu lông mày, Âu Dương Thần cười lạnh một tiếng, nửa thân dưới di chuyển, tiến vào giữa hai chân Âu Dương Thành. Bốn phía một tràng tiếng hút lãnh khí, thanh âm của Âu Dương Thành là lớn nhất, có điều mới ra được nửa đường lại bị hắn nén trở về.
Không thể kêu! Tuyệt đối không thể lên tiếng, cho dù ngươi bị đè tới sắp không thở nổi, cho dù — đỉnh chỗ yếu hại đó đó ở trên người phi thường — cứng rắn, Âu Dương Thành ngươi cũng tuyệt đối không được kêu!
Trong lòng nghĩ vậy, một bàn tay Âu Dương Thần đã sờ lên mặt hắn, “Tôi cảm thấy ở đây nên thêm vài động tác có cảm giác ngược đãi, cực kỳ kích thích, cậu thấy thế nào?”
Âu Dương Thành khóe miệng run rẩy, hung tợn trừng hắn, ”Người tiêu thụ không phải đều giống cầm thú mà ham mê thứ này —”
“Thật hả?” Âu Dương Thần giống như thật sự suy nghĩ, tiếp theo hỏi: “Cậu không biết là cần cho người tiêu thụ một ít cách nhìn mới cùng kích thích sinh lý sao? Duy mỹ nhất thành nhất biên với mấy cái gọi là thuần chất mẫu mực đã làm cho người ta ngán lắm rồi –”
“Thật, thật vậy sao?” Âu Dương Thành cười cứng ngắc, hỏi: “Vậy cái gọi là kích thích của cậu chính là cởi thắt lưng với khuy áo của tôi hả?”
“Cậu không thấy rất kích thích sao? Nói cách khác cậu cũng có thể cởi của tôi.” Âu Dương Thần cười xấu xa, hơi hơi nới ra thắt lưng của Âu Dương Thành, đem áo sơ mi trong quần chậm rãi rút ra.
Bốn phía một mảnh kinh hô, nhưng vào tai Âu Dương Thành, lại rành mạch nghe được một tiếng kêu “Hay!”, thậm chí còn có vài tiếng huýt sáo.
Mẹ nó! Mấy người nghĩ được xem GV chắc? Hả? Bộ đều nghĩ như vậy sao?
“Tôi đã nói không phải ai cũng có cái sở thích giống cầm thú đó, cậu nếu muốn kích thích thì cứ việc ra ngoài mà tìm, chỉ cần không ở trong này ô nhiễm tầm mắt nhân dân là được rồi!” Cởi khuy của Âu Dương Thần, đánh chết hắn cũng không làm được! Bởi vì lúc này Âu Dương Thành có một loại cảm giác: hắn còn chưa kịp cởi khuy áo Âu Dương Thần, thì Âu Dương Thần cũng đã lột sạch hắn rồi!
“Đứng lên! Đừng có làm chậm trễ việc quay quảng cáo! Cậu muốn làm nam diễn viên chính như vậy thì cho cậu diễn cũng tốt!” Dùng sức đẩy người phía trên, Âu Dương Thành xác định bản thân còn chưa tới nỗi “áo không đủ che thân”, muốn ngồi dậy. Đáng tiếc, không thể như ý nguyện.
“Hử? Giờ còn biết trễ quay quảng cáo cơ à? Không phải vừa rồi hăng say bới lỗi lắm sao?” Âu Dương Thần giương khóe miệng, một bàn tay theo áo sơ mi trực tiếp vói vào bên trong quần áo.
Oa! Nếu không đứng dậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!
“Cậu đồ tiểu nhân! Có chút chuyện mà nhớ lâu như thế!”
“Lâu? Tôi nhớ chuyện mới xảy ra có vài phút trước đi?” Như để trừng phạt, Âu Dương Thần dùng chút sức nhéo bụng Âu Dương Thành.
“Ư ~~” Người kia đau đến nhe răng, chỗ đó nãy vừa ăn vài đấm, vẫn còn tím đó! Yếu hại đó!
“Cậu, nhẹ chút –” Âu Dương Thành lông mày nhăn lại, theo bản năng nhắm chặt một mắt, đau đớn khiến cho nước mắt hắn không khống chế được mà dâng quanh hốc mắt, đau đớn khiến cho vẻ mặt hắn ủy khuất, giọng nói nhẹ run, đau đớn khiến cho hắn lê hoa đái vũ người nhìn người thương — tóm lại, Âu Dương Thần cả người ngây ngẩn –
Mà lúc này, Âu Dương Thành lại bởi vì đau mà nhẹ nhàng đấm lên ngực Âu Dương Thần, thuận tiện mắng một câu từ đáy lòng: “Cầm thú!”
Một tiếng “cầm thú” này, thành công phóng thích toàn bộ “nhân tử cầm thú” trong người Âu Dương Thần ra ngoài. Đau đớn trên bụng còn chưa tiêu hết, Âu Dương Thành đã cảm giác trước mắt tối sầm, tập trung nhìn mới phát hiện Âu Dương Thần xốc chăn phủ lên người bọn họ.
“Cậu làm gì — ưm!”
Chuyện kế tiếp xảy ra, tất cả mọi người đều không biết. Chỉ thấy trên mặt giường lớn trắng thuần, ở giữa nổi lên một khối, dưới chăn hai thân ảnh đầu tiên là đầu hơi động động, sau đó, toàn bộ chăn kịch liệt “cuồn cuộn” dâng lên, giữa chừng xen lẫn những tiếng kêu khó hiểu –
“Bùm bùm bịch bịch ~~”
“Cậu đồ vương bát đản! Cuồng tình dục! Heo động dục ư!!”
Giờ khắc này, thời gian như ngừng trôi. Đạo diễn tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ nhìn “vật thể bất quy tắc” còn đang cùng nhau “quấn quýt” trên giường, thì thào tự nói: “Tiểu tử cậu, không cho tôi quay CM ngược lại tự mình tự diễn luôn rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.