Rượu Chàng Tiên

Chương 1: Ngồi trong bụng tiên quân, rượu thịt xuyên ruột chui ra ngoài (1)




Mặt trời có chút gay gắt, thương lữ và các khách nhân lui tới vừa uống trà, vừa nhìn một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi vẻ mặt đưa đám, ôm cây cột của quán trà không chịu buông tay.
Hai nữ khách ngồi ở bên cạnh nghỉ chân không đành lòng, bởi vì thiếu niên kia trời sinh có một làn da trắng nõn, tuấn tú đáng yêu, mới vừa rồi còn cười hì hì, các nàng cho bao nhiêu kẹo liền ăn hết bấy nhiêu, lúc nói chuyện hai cái răng khểnh như ẩn như hiện, tinh thần trong đôi mắt phấn chấn, một tiếng "tỷ tỷ" hai tiếng "tỷ tỷ" hống các nàng vui vẻ đến nỗi đem cả túi kẹo đường đều cho y.
Nhưng hiện tại, nước mắt y lại đọng ở trên hàng mi, bộ dáng "gió vi vu thổi, tráng sĩ một đi không trở lại", quả thật đáng thương.
"Ôi chao! Tiểu sư đệ của ta ơi! Kiếm Tông Ương Thương sắp sửa phá thế lịch kiếp, lần này vạn nhất bị tẩu hỏa nhập ma hay bị Tà linh nhân cơ hội xâm chiếm thân thể thì sao? Ngươi phải thay ta đi lên đó nhìn hắn!"
Một nam tử trung niên đầu đội nón rộng vành không nhìn thấy mặt, đang muốn kéo ra thiếu niên tay ôm chặt cây cột.
"Ta không đi! Ta không đi! Cái địa phương quỷ quái kia không có lấy một ngọn cỏ! Quảng Hàn se lạnh! Không có dế! Không có chim hót! Sẽ khiến ta buồn chết!"
"Đây không phải vừa vặn để thanh tâm tịnh tu hay sao?" Nam tử liền dụ dỗ y.
"Ta không tu! Hiện tại rất tốt!"
"Ai nha, ngươi thay ta đi ba ngày! Ba ngày sau ta sẽ tới đón ngươi về!"
"Một canh giờ ta cũng không đi!"
"Sư đệ, ngoan! Người người đều muốn lên Kiếm Ý Các tham tập, sao tới lượt ngươi lại không muốn đi?"
"Không muốn! Ngươi không phải nói cái chỗ quỷ quái của Kiếm Tông kia đều cấm tình đoạn dục hay sao? Hắn từ nhỏ đã không rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên, chắc chắn cũng không biết cái gì ăn ngon! Cái gì chơi vui! Cái gì xem hay! Vui sướng buồn đau đều không có! Dục vọng cũng không có! Làm sao Tà linh có thể xâm chiếm thân thể! Khỏi cần lo lắng!"
"Ngươi không phải thích ngắm mỹ nhân hay sao? Kiếm Tông Ương Thương hơn hai ngàn năm tu vi, linh khí không hề tầm thường, dung mạo tất nhiên cũng là cực phẩm thế gian chưa từng thấy qua."
"Cực phẩm thì thế nào? Ta có thể sờ hắn sao? Ta có thể hôn hắn sao? Ngẩng đầu nhìn hắn cũng đã là đại bất kính rồi! Không đi!"
Thiếu niên rung đùi đắc ý, chính là không chịu đi.
Ai ngờ, cái người hống y nãy giờ kia liền lộ ra bộ mặt thật, hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng, gọi ra linh thú Cửu Diêu, đem toàn bộ quán trà đều vây đến ngợp trời.
Ba ngày sau, thiếu niên đứng trước Vô Ý Kiếm Hải tê tâm liệt phế mà hét lên: "Sư huynh! Ngươi mau tới đón ta về nhà! Không phải nói ba ngày sao? Nơi này không có thứ gì hết! Ăn, uống đều không có! Ta sắp chết rồi!"
Lại qua ba ngày, thiếu niên đứng ở chỗ cũ chửi ầm lên: "Có bản lĩnh thì đời này ngươi đừng tới gặp ta nữa! Nếu không ta liền đốt cái lều cỏ của ngươi! Phá lò đan của ngươi! Hủy ấm lô của ngươi!"
Ba ngày của ba ngày sau đó, thiếu niên mờ mịt nhìn sương khói lượn lờ kỳ thật là kiếm khí quay cuồng tại biển kiếm, tội nghiệp mà nói: "Sư huynh... Ngươi còn không đến đón ta về nhà, ta liền nhảy xuống... Đến lúc đó thần hình đều diệt... Xem ngươi ngày sau làm sao ăn nói với tổ sư gia!"
"Chỗ này của ta, không tốt đến như vậy sao?"
Thanh âm tựa như muốn đóng băng cả vùng biển kiếm đột ngột vang lên.
Thiếu niên cả kinh hít vào một hơi, ngay cả di chuyển thân mình cũng không dám, nấc lên một tiếng, dưới chân liền lảo đảo, vừa muốn té nhào xuống, trong nháy mắt cổ áo phía sau bị kéo lại, khoảnh khắc tiếp theo được người kéo vào trong lồng ngực.
Vừa ngước mắt, liền đối diện với một đôi mắt.
Giăng kín sương lạnh, sâu thẳm như biển cả, nhuốm màu dục vọng.
Hắn cúi đầu nhìn về phía thiếu niên, rõ ràng dung nhan không biểu lộ bất kỳ điều gì, nhưng lại mang theo ý vị mê hoặc, mạnh mẽ đến cực điểm.
Thiếu niên chợt cảm thấy đại nạn sắp tới, không hiểu sao eo lại đau đến muốn chết người!
Chính vào lúc này, toàn thân Lộ Tiểu Thiền run lên bần bật, cảm giác như vừa tỉnh mộng, mở mắt ra phát hiện bốn phía không có lấy một tia sáng, y quơ quào loạn xạ một trận, mò tới một bó rơm rạ lớn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền mơ giấc mơ như thế, trong mộng thấy bản thân biến thành một tiểu thiếu niên, bị đưa đến nơi nào đó, gặp được một vị nhân vật không dễ trêu chọc, phỏng chừng chính là Huyền môn Kiếm Tông Tiên Thánh.
Vị Tiên Thánh này tràn đầy linh quang, tuy Lộ Tiểu Thiền không nhớ được hình dáng của hắn, nhưng lại chắc chắn rằng ngay cả nhật nguyệt sơn hà cũng đều phải thất sắc trước dung nhan ấy.
Mẹ ơi, trong mộng được vị cao nhân kia ghìm chặt eo như thế, quả thật cứ thấy lâng lâng, Lộ Tiểu Thiền muốn sờ một cái lên eo.
"Mẹ của ta ơi! Ngủ tới hồ đồ rồi! Ta là đang ở trong bụng tượng đất Tiên quân đây mà!"
Lộ Tiểu Thiền lau mặt một cái, mùi nhang khói của miếu Y Quân này vẫn giống như vậy! Ngay cả trong mơ cũng có thể ngửi thấy!
Nhiều lúc đăm chiêu suy nghĩ về thiếu niên trong mộng kia, Lộ Tiểu Thiền cảm giác giống như chính mình đã từng trải qua.
Bất quá dường như cũng không phải mộng đẹp gì, tỉnh lại mới tốt!
"Mộng mị không đầu không đuôi, nếu là nguyên một câu chuyện, ta còn có thể đến quán trà kể chuyện, lụm lặt chút ít tiền!"
Lộ Tiểu Thiền tiếc nuối thở dài.
Ngày mùng 5 tháng 8, miếu Y Quân ở Lộc Thục sẽ tràn ngập nhang khói, người đến đây nối liền không dứt.
Truyền thống này không biết là bắt đầu từ khi nào, miếu Y Quân ở các nơi phần lớn đều là do hương thân hoặc người lương thiện vì tích phúc mà xây dựng, không giống như Phật môn chính tông được cao tăng đắc đạo tọa trấn, cũng không giống u cốc hạc kêu của Đạo gia đệ tử vô số, càng không thể so với Huyền môn Kiếm Tông chuyên trừ Tà linh chính khí ngập tràn, nhưng vô luận đi tới đâu cũng đều có thể nhìn thấy miếu Y Quân.
Trong đó nghe đâu linh nghiệm nhất, chính là tòa miếu này.
Tới dâng hương phần đông là bá tánh thường dân, dâng hương cũng là loại một đồng tiền chín bó nhang.
Loại mùi nhang này thật sự nồng đến sặc mũi, có thể khiến nước mắt nước mũi đều tuôn trào, căn bản không giống như đến bái thần, ngược lại giống như đang khóc nức nở.
Chỉ cần ở trong miếu nghỉ ngơi chốc lát, thì có dùng hương liệu tốt mà tắm rửa, cũng không lấn át được một thân đầy mùi nhang khói kia.
Ngay cả tượng thần Y Quân cũng được làm bằng đất sét, bên trong khoét rỗng ruột, lót đầy rơm rạ.
Theo lý mà nói, tượng thần làm bằng đất sét lúc qua sông không phải tự thân sẽ khó bảo toàn hay sao?
Hơn nữa còn rỗng ruột, rỗng ruột tức là vô tâm.
Dập mẻ vô số cái đầu, vẩy lên vô số tiền nhang khói, vô tâm Y Quân lại có thể nghe được vào tai nguyện vọng của ai?
Cho nên Lộ Tiểu Thiền đối với pho tượng thần Y Quân này chẳng hề có chút kính sợ nào, bắt đầu từ ngày mùng 1 tháng 8, liền làm tổ ở trong cái ruột rỗng của tượng đất.
Phần chân của tượng Y Quân kỳ thực đã nứt ra rồi, Lộ Tiểu Thiền núp ở bên trong chỉ cần đem mảnh vỡ dời đi, liền có thể chui ra ngoài, chộp lấy cống phẩm trên bàn thờ.
Bởi vì bàn thờ so với người dâng hương còn cao hơn một chút, nên khi bọn họ quỳ xuống bái tế, sẽ không nhìn thấy cảnh Lộ Tiểu Thiền ra tay.
Lộ Tiểu Thiền từ nhỏ đã là một người mù, cho nên thính giác nhạy bén, nhóm người phía dưới vừa dập đầu lạy, y liền nghe đến rõ ràng, nhanh chóng vươn tay ra, mò tới trên bàn chộp một cái.
Lộ Tiểu Thiền thu tay về, trong tay không biết bắt được loại điểm tâm gì, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại, cực kì có hương vị.
Y cắn xuống một cái, bột đậu đỏ béo mịn xốp mềm bên trong liền tràn ra đầy miệng.
Ngọt! Thật ngọt!
Lộ Tiểu Thiền chắp hai tay trước ngực, ngửa mặt chân tâm thành ý mà bái lạy Y Quân.
"Đa tạ Ly Triệt Tiên Quân, cho ta có bữa ăn no!"
Chỉ có điều trên bàn thờ Ly Triệt Tiên Quân tuy đầy đồ ăn, nhưng có một khuyết điểm thật lớn — đó chính là không có đồ ăn mặn!
Tuy rằng có thể lấp đầy bụng, nhưng lại không có mỡ, thực sự đáng tiếc!
Lộ Tiểu Thiền ngửi một hơi, trong đám mùi gay mũi sặc người kia bỗng nhiên ngửi thấy được một tia thanh u của hương vị diệp tử đàn.
Xem ra là người nhà có tiền tới dâng hương đây mà!
Cống phẩm khẳng định cũng là loại tuyệt hảo nhất đẳng! Coi như không có thịt ăn, nhưng ít nhất cũng có gà chay, vịt chay hay thứ gì đó tương tự đi!
Lộ Tiểu Thiền hai má lên men, thèm không chịu được, liên tục nuốt nước miếng.
Y vểnh tai, nghe động tĩnh bên ngoài.
Đoàn người đến không nhỏ, dĩ nhiên đem đám bình dân trong miếu đều đuổi đi!
"Chúng ta cũng là đến dâng hương cho Y Quân, tại sao chủ nhà ngươi đến bái, chúng ta liền không được bái!"
Lộ Tiểu Thiền khịt khịt mũi: Các ngươi đúng thật là đừng nên bái! Cái mùi nhang khói đó của các ngươi, Y Quân căn bản không dám hiển linh! Còn không cưỡi mây đạp gió, trốn đi thật xa!
"Phu nhân nhà ta là thân phận gì? Há có thể trộn lẫn cùng đám các ngươi!"
Mơ hồ nghe được tiếng rút kiếm.
Ôi, ôi, đoán chừng là Kiếm môn tu tiên nào đó rồi, thật quá mức cứng ngắc mà!
Bất quá đây là phụ cận của Lộc Thục Sơn, hẳn là không có môn phái thành danh nào.
Quá nửa là từ bên ngoài mộ danh mà đến.
"Nơi này là miếu của Ly Triệt Tiên Quân! Các ngươi dám ở trước mặt Tiên Quân động võ!"
Dân chúng lớn gan còn không chịu đi.
"Đúng! Cẩn thận Tiên Quân giáng dịch bệnh xuống đầu các ngươi! Để cho các ngươi bị ốm đau dằn vặt!"
Nguyền rủa cũng lợi hại thật đấy!
"Các ngươi..."
Quả nhiên đám người vừa mới rút kiếm đều im lặng xuống.
Một giọng nữ nhân ôn hòa vang lên.
"Các vị hương thân, tại hạ đường xa mà đến, thực sự có vài câu tâm tình muốn nói riêng cùng tiên quân, kính xin các vị hương thân nhường cho một bước."
Cũng không biết làm sao, những người mới vừa nãy còn không chịu rời đi đều lục tục lui ra ngoài miếu.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng tai lắng nghe, nghĩ chắc vị phu nhân này là người giàu có, cho thủ hạ đi "phát tiền" rồi.
Được lợi, đám bình dân kia đương nhiên phải cho vị phu nhân này chút mặt mũi.
Lộ Tiểu Thiền khinh thường nhếch miệng, chút tiền tài liền có thể đem các ngươi thu mua, thành ý này nọ đều rơi hết xuống đống tiền dưới con mắt, nếu ta là Ly Triệt Tiên Quân, ta cũng không giúp các ngươi chữa bệnh!
"A Thải! A Hương! Các ngươi còn sững sờ ở trong đó làm gì? Mau quét dọn sạch sẽ bàn thờ, đem cống phẩm mà phu nhân chuẩn bị dâng lên cho Y Quân!"
Thanh âm quen sai khiến kẻ khác kiểu này, lại mang theo vài phần nô tính, quá nửa là quản gia.
Lộ Tiểu Thiền liếm môi một cái, gác chân dựa vào tượng đất Y Quân, mũi chân xoay chuyển nửa vòng, thầm nghĩ: Đến đến đến, mau đến đây dâng lên cho bản Tiên Quân!
Y nghe được thanh âm bọn hạ nhân mở ra hộp đựng thức ăn, mũi hít hít — quá tốt rồi! Có thịt!
Ai ngờ vị phu nhân kia đột nhiên tức giận trách cứ tôi tớ đứng bên cạnh.
"Đây... đây là gà hấp rượu quế hoa! Các ngươi sao có thể đem nó vào miếu Y Quân! Các ngươi không biết Y Thánh Ly Triệt là Tiên Quân lòng dạ từ bi, không chịu nổi vật chết hay sao!"
Cái gì? Quả nhiên có thịt!
Gà hấp rượu quế hoa, vừa nghe là biết ăn ngon rồi!
Ly Triệt Tiên Quân không chịu nổi vật chết, đó là hắn phung phí của trời!
Không ăn gà hấp rượu quế hoa, chẳng phải sẽ khiến con gà chết không ý nghĩa?
Làm sao đi vào lục đạo luân hồi!
Còn không bộc phát oán niệm, hóa thành Tà linh hay sao?
Hì hì!
"Còn không mau đem ra!"
"Phu nhân chớ vội, chớ vội! Chưởng môn cũng là có lòng tốt, kêu nhà bếp chuẩn bị gà hấp rượu quế hoa cho phu nhân, để trên đường giải thèm! Ai ngờ bị nha đầu không hiểu chuyện này mang vào miếu Tiên Quân?"
Vị phu nhân mới vừa rồi còn tao nhã lễ độ, bỗng chốc hóa thành một người khác.
Dù mắt Lộ Tiểu Thiền có mù, cũng có thể nghe ra ghen ghét trong lời nói của nàng.
"Lòng tốt? Ta xem đây không phải là ý tứ của chưởng môn, mà là của con hồ ly tinh kia! Nàng ước gì ta đắc tội Ly Triệt Tiên Quân, bảy năm không sinh được con, khiến cho phu quân sửa trị ta! Để cho nàng ngồi lên vị trí chưởng môn phu nhân!"
"Ôi! Phu nhân! Không thể nói lung tung! Chưởng môn nếu nghe được, liền sẽ sinh khí!"
Lộ Tiểu Thiền lập tức vui vẻ.
Dùng chân thối để nghĩ, y cũng biết vị phu nhân này muốn cầu xin cái gì.
Tám phần mười chính là nàng gả vào một cái Huyền môn thế gia nào đó, kết quả không sinh được con, phu quân liền cưới thiếp thất, tiểu thiếp làm dao động địa vị chính thê, vì vậy chạy tới miếu Y Quân, muốn Y Quân hiển linh chữa khỏi chứng bệnh không thể sinh của nàng.
Vậy ngươi cũng nên đi bái miếu Nguyệt Lão hoặc là Tống Tử Quan Âm đi a!
Bái một pho tượng đất vô tâm thì tác dụng cái rắm gì!
Đúng lúc này, A Thải đột nhiên sợ hãi kêu lên: "Ôi chao! Con gà hấp rượu quế hoa ta vừa mới để lên không thấy đâu nữa!"
"Cái gì? Làm sao không thấy!"
"Thật sự không thấy!"
"Nhanh chóng tìm xem! Chuyện gì xảy ra!"
Lộ Tiểu Thiền toét miệng, một bên gặm đùi gà, một bên gỡ xương.
Còn có thể là chuyện gì xảy ra? Các ngươi cung phụng gà hấp rượu quế hoa, tại hạ liền thay Ly Triệt Tiên Quân hưởng dụng!
Cuối cùng cũng coi như ăn được thịt!
Bây giờ mà có phải chết ngay lập tức, cũng không còn gì tiếc nuối!
Ha ha ha!
Thanh âm tìm kiếm vang lên khắp nơi, đồ vật trên bàn thờ cũng bị đẩy ngã không ít.
Lộ Tiểu Thiền thành thạo, lập tức đem con gà kia đưa vào trong bụng, hai tay chà xát hai lần lên trên quần áo.
Đám người các ngươi lật qua lật lại trong miếu Tiên Quân như thế, thật sự là tới dâng hương sao? Càng giống như là tới xét nhà ăn cướp đi?
Cũng không biết có phải ngày hôm nay ăn quá no hay không, vui quá hóa buồn, một vị đệ tử hộ tống vị phu nhân kia đến đây đã phát hiện ra một đường vết tích đầy dầu mỡ, từ bàn thờ lan đến dưới chân pho tượng.
Hắn trực tiếp sử dụng chuôi kiếm đẩy ra khối gạch bằng bùn lỏng.
"Phu nhân — tượng thần này rỗng ruột! Bên trong có người!"
Lộ Tiểu Thiền trong lòng căng thẳng, gay go rồi!
Y còn chưa kịp suy nghĩ thêm, tên đệ tử kia đã di chuyển đến mặt sau pho tượng, một phát túm được bả vai Lộ Tiểu Thiền, đem y lôi ra.
Cái tay bắt lấy Lộ Tiểu Thiền kia khí lực rất lớn, mũi chân của y còn chưa kịp đá tới, đã bị ném bay ra ngoài.
Thời điểm rơi xuống, chính là nằm bẹp trên mặt đất.
Hai tay hai chân đều mém bị quăng gãy, con gà quế hoa vừa nãy ăn thiếu điều muốn phun trào trở ra.
"Trong đống rơm rạ bên trong bụng tượng thần còn có xương gà!"
Xui xẻo! Thực sự là xui xẻo!
Tháng tám hàng năm, y đều sẽ trốn ở trong bụng tượng thần này để ăn vụng, đã ăn như vậy bốn, năm năm rồi, không nghĩ tới ngày hôm nay bị phát hiện!
Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp bò dậy, liền có một bàn chân tàn nhẫn mà dẫm mạnh vào lưng y, đem y ép chặt xuống, cằm va vào mặt đất, đầu lưỡi bị răng của chính mình cắn trúng, nước mắt Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa tuôn rơi.
"Ngươi thật là to gan — dám trốn ở bên trong tượng thần Y Quân, trộm gà bắt chó!" thanh âm A Thải vang lên.
Gà là ta trộm, nhưng chó ta còn chưa có sờ qua a!
"Ta không trộm gà bắt chó!" Lộ Tiểu Thiền oan ức nói, "Chỉ là khí trời quá mức nóng bức, ta mới ở bên trong Y Quân tránh nóng mà thôi."
"Cái gì? Ngươi một tên ăn mày vừa bẩn vừa thối, dám ở bên trong Y Quân tránh nóng! Đây chính là đại bất kính đối với Y Quân!"
A Hương nhìn ra, phu nhân nhà mình đã giận đến sôi máu, lúc này không đem lửa giận chuyển dời đến trên người tên ăn mày này, lúc trở về bọn họ liền phải chịu nỗi khổ da thịt.
"Đúng vậy! Ngươi còn ăn trộm gà quế hoa!"
Lộ Tiểu Thiền mặt khổ sở nói: "Xương gà là các ngươi phát hiện trong bụng Y Quân, rõ ràng là do Y Quân ăn, làm sao có thể nói là ta ăn cơ chứ?"
Lộ Tiểu Thiền chủ ý đã quyết, quá lắm chính là bị bọn họ đánh gãy tay chân, y từng chịu qua không biết bao nhiêu trận đòn, chẳng kém là bao so với lần này.
Mệnh ăn mày, có thể sống được một ngày liền hay một ngày, nếu như thật sự không sống được nữa mà bị đánh chết, nói không chừng lần đầu thai tiếp theo không còn là mệnh ăn mày, mà là mệnh phú quý!
Có người chậm rãi đến gần Lộ Tiểu Thiền, hương mặc trúc kia càng lúc càng gần khiến y ngay lập tức nhận ra.
Mấy lượng bạc một tiền hương liệu*, là vị phu nhân kia.
[*1 tiền = 10 phân = 5 g.]
Lộ Tiểu Thiền trong lòng thầm kêu "Không tốt", bởi vì đôi mắt không nhìn thấy, y trời sinh đã có cảm giác nhạy bén với nguy hiểm.
Oán khí cùng đố kị trên người vị phu nhân này không nhỏ, trộn lẫn với nhau thành sát ý dày đặc — chỉ sợ không phải đánh y một trận là xong.
"Nguyên lai là một tên ăn mày mắt mù! Thấp hèn như vậy, lại dám phá hỏng chuyện tốt của bổn phu nhân."
"Phu nhân... Nếu đã là một tên ăn mày mắt mù, đệ tử thấy y tuổi còn nhỏ, nơi đây lại là miếu Y Quân, không bằng..."
Lên tiếng cầu xin chính là cái tên đệ tử đem y ném ra ngoài kia.
Lộ Tiểu Thiền vẻ mặt như tro tàn, hận không thể phun nước bọt lên mặt tên đó.
Ngươi còn không rõ tính tình phu nhân nhà ngươi? Cõi đời này hiếm thấy kẻ hồ đồ, ngươi nhất định phải tích cực lôi ta ra thế mạng như vậy? Hôm nay nếu là ngày chết của ta, khoản nợ nghiệt này có đổ lên đầu phu nhân nhà ngươi, thì ngươi cũng phải gánh ba phần trên lưng!
"Theo lời tên ăn mày này nói, gà hấp rượu quế hoa ta mang vào là do Y Quân lấy đi, vậy chúng ta liền đến nghiệm chứng một chút."
Thanh âm của vị phu nhân kia hung tàn đến cực điểm, Lộ Tiểu Thiền nghe xong da gà nổi trên người đều muốn rơi rụng xuống.
"Làm thế nào... làm thế nào nghiệm chứng được a?" Quản gia mỉa mai cười hỏi.
Còn có thể nghiệm chứng thế nào? Ngươi là ngu thật hay giả ngu đây?
Lộ Tiểu Thiền thở dài trong lòng, phỏng chừng hiện tại bản thân thật sự phải uổng mạng dưới tay ác quỷ rồi!
"Còn có thể nghiệm chứng thế nào? Đem bụng của y mổ ra cho bổn phu nhân! Nhìn xem bên trong chứa cái gì!"
"Phu nhân bớt giận! Nếu đã là đến cầu xin con cái, vậy chính là cầu thiện duyên! Tên tiểu ăn mày mắt mù này trốn ở trong bụng pho tượng Tiên Quân, e rằng chính là Tiên Quân đang muốn để phu nhân kết thiện duyên đó!"
Cuối cùng cũng coi như nói được một câu tiếng người!
Bất quá vô dụng!
Phu nhân nhà ngươi tâm tính tàn nhẫn, có thù tất báo. Nàng không xoay chuyển được chồng mình nạp tiểu thiếp, nên chắc chắn sẽ đem cơn giận này trút xuống đầu ta!
"Hiện tại đến phiên các ngươi tới giáo huấn bổn phu nhân? Ta nói, muốn xem trong bụng y có gà quế hoa hay không, các ngươi lập tức đem bụng y mổ ra cho ta!"
"Nếu như trong bụng ta không có gà quế hoa thì sao?" Lộ Tiểu Thiền cao giọng hỏi.
Coi như sắp chết, cũng phải giãy dụa một hồi!
"Đúng a, phu nhân... vạn nhất trong bụng tên tiểu ăn mày này không có gà quế hoa thì sao? Chúng ta vẫn nên kết một thiện duyên, đem việc này bỏ qua đi. Nếu như làm đổ máu trong miếu Y Quân, đối với danh tiếng chưởng môn cũng không tốt." Lão quản gia nhanh chóng mở miệng khuyên nhủ.
Mẹ nó! Thực sự là hết chuyện để nói!
Lộ Tiểu Thiền nghe đến đó, mặt xám mày tro, hôm nay y chắc chắn phải chết.
"Nếu trong bụng y không có gà quế hoa, ta tự nhiên sẽ bồi thường thỏa đáng, các ngươi đi mua vài con gà quế hoa nhét lại vào trong bụng y! Ta liền không nợ y!"
Vị phu nhân này, vừa oán hận tiểu thiếp đoạt ái, vừa hận chính chồng mình thay lòng đổi dạ, hiện tại quản gia nhắc tới tên chưởng môn phụ bạc kia, nàng càng muốn giết Lộ Tiểu Thiền y, đem cái danh huyết tinh này đổ lên đầu trượng phu của nàng, để danh tiếng trượng phu của nàng càng thối càng tốt.
"Mổ bụng của y ra cho ta! Nếu không, ta liền mổ bụng các ngươi!"
Thanh âm vị phu nhân kia càng thêm sắc bén, thậm chí mang theo vẻ hưng phấn.
Mấy đệ tử cầm kiếm hộ vệ bên người nàng, mỗi tên đều cúi thấp đầu, rụt lui về phía sau nửa bước.
Phu nhân giơ tay lên, móng tay sơn màu đỏ như máu, chỉ vào tên đệ tử đem Lộ Tiểu Thiền lôi ra khi nãy, nói: "An Hoàn! Ngươi tới!"
Lộ Tiểu Thiền khẽ nhếch khóe miệng, An Hoàn a An Hoàn, ai biểu ngươi thích biểu hiện như vậy, không nhìn một chút xem chủ mẫu nhà ngươi là ai?
Ngươi tạo sát nghiệt, về sau cho dù có tu hành đến năm trăm hay một ngàn năm, cũng khó lòng hóa giải được nghiệt này!
An Hoàn hít vào một hơi, bản thân địa vị của hắn ở trong môn phái vốn đã thấp kém, lần này nếu như không làm thỏa mãn ý nguyện của phu nhân, sợ rằng không chỉ không thể trở về gặp sư phụ, mà mệnh cũng không còn.
"Đắc tội..."
Đắc tội? Ngươi muốn mạng của ta, hơn nữa còn không phải một kiếm sảng khoái chém xuống!
Người mổ lồng ngực ta móc ra ruột của ta, ác độc như thế, tu cái đầu ngươi thành tử tiên thì có!
—–
Editor: đoạn đầu truyện là giấc mộng về kiếp trước nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.