Rượu Chàng Tiên

Chương 77: Phiên ngoại 3 – Di sản khiến tim đập thình thịch (3)




Editor: Mia Tree
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lộ Tiểu Thiền ngửi thấy một mùi hương rất thơm.
Y cảm giác giống như mình về tới thế giới cũ, ở trong chiếc thuyền nhỏ kia, được Thư Vô Khích ôm vào trong ngực.
Mưa bụi mờ mịt, hỗn hợp bùn đất cùng hương vị sương sớm.
Lúc này, có người nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của y.
“Dậy đi, mọi thứ đã xong.”
Lộ Tiểu Thiền nhíu nhíu mày, mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn ở trong bệnh viện.
Thật thất vọng a…
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên, mới phát hiện bản thân nãy giờ đều dựa vào bả vai Thư Vô Khích, áo khoác âu phục của hắn, che phủ trên người mình.
Lộ Tiểu Thiền nhớ lại cuộc đối thoại tối hôm qua giữa mình và Thư Vô Khích, bỗng nhiên trong lòng có chút kinh hỉ.
“Ta còn chưa phải là vai nam chính, tại sao ngươi lại đắp âu phục của mình cho ta?”
Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, mi mắt hơi rủ xuống, đây luôn là tư thái ôn nhu nhất của hắn.
“Cho ngươi chút ánh sáng, ngươi liền xán lạn.”
Thư Vô Khích đứng dậy, từ trên người Lộ Tiểu Thiền lấy đi âu phục của mình.
Phí lời, cho ánh sáng, không xán lạn, chẳng lẽ phải u buồn sao?
Thư Vô Khích đi ở phía trước, trong tay cầm theo một cái túi nilon, bên trong là thuốc bác sĩ cấp cho Lộ Tiểu Thiền.
Đôi chân thẳng tắp thon dài mặc quần tây của hắn, ngay cả bước đi cũng tự nhiên toát ra khí thế, Lộ Tiểu Thiền phải bước nhanh hơn mới có thể đuổi kịp.
“Thư Vô Khích! Thư Vô Khích!”
“Sao vậy?”
“Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi!”
“Ngươi hỏi đi.”
“Phải làm thế nào ngươi mới có thể giống như thời điểm ta truyền nước, tỉ mỉ chu đáo mà tốt với ta?”
Bởi vì thuộc về ta, vô luận là ở đâu, ta đều muốn cầm về.
“Sau khi ngươi hoàn thành ba điều kiện kia, kế thừa Lộ gia.”
“Há, ý ngươi muốn nói, làm ông chủ của ngươi, là có thể đối với ngươi muốn làm gì thì làm?”
Lộ Tiểu Thiền đột nhiên cảm thấy tiền đồ sáng rỡ lên.
Vào trong xe, Lộ Tiểu Thiền ngồi ở ghế phụ, vẫn nghiêng đầu nhìn Thư Vô Khích.
Ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng hướng xuống phía dưới, kích chuyển hướng đèn, đường nét vai và cánh tay căng ra, chuyển động vô-lăng.
“Ngươi đang nhìn gì?” sau khi hắn bị Lộ Tiểu Thiền nhìn chằm chằm suốt mười phút, mở miệng hỏi.
“Nhìn ngươi a! Bộ dáng ngươi lái xe, khiến ta nghĩ tới thái dương!”
Lộ Tiểu Thiền rất rõ ràng, Thư Vô Khích nhất định không biết ‘nghĩ tới thái dương’ là có ý gì.
“Mặt trời ở bên kia.” Hắn nhấc cằm.
Lộ Tiểu Thiền vui vẻ, hì hì, quả nhiên!
[Giải thích: người ta thường gọi ‘chuyện giữa đàn ông và phụ nữ’ là nhật (mặt trời), thái dương 太阳 cũng là mặt trời, vì vậy khi nói ‘tôi nghĩ tới thái dương’, tức là muốn nói ‘tôi muốn làm tình’ đó bà con ~]
Lại bị Lộ Tiểu Thiền nhìn chằm chằm suốt mười phút tiếp theo, vành tai Thư Vô Khích phi thường khả nghi mà đỏ lên.
Hắn vừa vặn nghiêng mặt đi, Lộ Tiểu Thiền vươn ngón tay, đụng vào nơi đó một cái.
“Ta đang lái xe.”
Thanh âm phi thường lạnh lẽo.
“Lỗ tai ngươi đỏ, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?” Lộ Tiểu Thiền cười giảo hoạt.
“Không có.”
Thư Vô Khích vươn ra một tay, nhấn đầu Lộ Tiểu Thiền trở về, Lộ Tiểu Thiền nhạy bén cảm giác được, nhiệt độ lòng bàn tay của Thư Vô Khích, cao hơn so với lúc trước chạm vào trán y.
Quản ngươi có nhớ ta hay không, vẫn trốn không thoát ngũ chỉ sơn* của ta!
[*tìmcoi cảnh Tôn Ngộ Không ở trong lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ.]
Về tới nhà, Lộ Tiểu Thiền lập tức co quắp trên ghế sa lon.
Thư Vô Khích ngồi bên cạnh y, liếc mắt nhìn y: “Ngươi không muốn ăn bữa tối sao?”
“Không muốn động…”
Lộ Tiểu Thiền cật lực mô phỏng theo bộ dáng bạn học nữ thời đại học của mình lúc tới ngày.
Thư Vô Khích lấy điện thoại di động ra, phỏng chừng lại muốn dùng phần mềm ứng dụng gọi thức ăn bên ngoài.
“… Dạ dày đau….” Lộ Tiểu Thiền cuộn tròn co rút lại, “Không biết… có phải là sáng sớm ăn thức ăn bên ngoài… không sạch sẽ….”
Y ám chỉ chính là món cháo Thư Vô Khích gọi cho y.
Thư Vô Khích vẫn cầm điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì, thậm chí lấy tay nâng cằm, ánh mắt phi thường chăm chú, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Cổ phiếu? Quỹ? Hay là kỳ hạn giao hàng?
Vô Khích ca ca lúc nghiêm túc vẫn là đẹp trai nhất nha!
Qua mấy phút, Thư Vô Khích bỏ điện thoại di động vào trong túi, đứng dậy rời đi.
“Ngươi đi đâu vậy….” Lộ Tiểu Thiền hơi thở mong manh nói.
“Nhà bếp, làm cơm.”
Ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên — xem đi, ta vừa nhiễm bệnh ngươi liền mềm lòng, giả bộ không để ý ta cái gì a! Ha ha ha!
Lần đầu tiên y cảm thấy cha mẹ chọn sai chuyên ngành cho y rồi, nếu như y tiến vào học viện điện ảnh hay hí kịch gì đó, lúc này không chừng đã tiến ra nước ngoài, hướng về giải Oscar!
Nghe tiếng thái rau của Thư Vô Khích, vừa bắt đầu còn có chút do dự, sau đó càng lúc càng nhanh, quả nhiên Vô Khích ca ca làm cái cũng đều đặc biệt nhanh a!
Tiếp theo là tiếng dầu bắn lên, Lộ Tiểu Thiền hơi khẩn trương, khuôn mặt đẹp đẽ của Thư Vô Khích chớ để cho dầu bắn tung tóe làm tổn thương a.
Cũng không lâu lắm, hai dĩa thức ăn liền lên bàn, Lộ Tiểu Thiền còn ngửi thấy hương vị của canh.
Bụng y phát ra tiếng kêu ùng ục, thật sự đói bụng.
Thư Vô Khích đi tới một bên ghế sa lon, nói với Lộ Tiểu Thiền đang cuộn tròn giả chết: “Ăn cơm thôi.”
Diễn kịch quan trọng nhất chính là trước sau đồng nhất, Lộ Tiểu Thiền thử đứng dậy, sau đó liền ngã trở về, ủ rũ mà nói: “Không lên nổi…”
Quả nhiên, Thư Vô Khích hạ thấp thân mình, một tay vòng qua cổ Lộ Tiểu Thiền, đỡ y đứng dậy.
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên nghĩ đến, buổi sáng thời điểm đi bệnh viện, có phải là Vô Khích ca ca ôm y vào trong xe?
Khà khà khà khà! Xem ra, không phải là dìu ta, cũng không phải cõng ta, mà là ôm ta!
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền liền vui vẻ.
Thư Vô Khích cách y rất gần, mùi vị thanh tân kia, khiến Lộ Tiểu Thiền không nhịn được hôn một cái lên cổ hắn.
“Ngươi làm gì?”
Thư Vô Khích chợt buông lỏng Lộ Tiểu Thiền, một tay bưng cổ nhìn y.
Đúng rồi, bên gáy này, chính là nơi sẽ khiến Thư Vô Khích động tình. Trước đây, Lộ Tiểu Thiền bị hắn lăn lộn đến tàn nhẫn, sẽ dùng sức cắn chặt gáy của hắn để báo thù rửa hận, nhưng kết quả, Thư Vô Khích nhất định sẽ càng ác liệt hơn.
“… Ừm… Sao vậy…..”
Lộ Tiểu Thiền giả bộ như hoàn toàn không biết mình đã làm cái gì, khó khăn mở mắt ra, vô tội nhìn Thư Vô Khích.
“Không có gì. Ăn cơm.”
Lần này, Thư Vô Khích không ôn nhu nữa, cơ hồ là đem Lộ Tiểu Thiền kéo dậy.
Trên bàn chỉ có hai dĩa đồ ăn, món nhập môn kinh điển cà chua xào trứng, còn có cải mặn xào thịt, rất dễ ăn với cơm!
“Ngươi còn biết làm cơm a…”
Quá đáng lắm! Ta đi cùng ngươi hơn trăm năm, ngươi chưa từng làm qua một bữa cơm cho ta!
“Vừa nãy tra baidu trên điện thoại di động.”
Lộ Tiểu Thiền kinh ngạc: “Ngươi còn biết dùng baidu?”
Thư Vô Khích ngẩng đầu nhìn về phía y: “Tại sao ta không thể?”
Ngươi còn không thấy ngại mà hỏi? Trước đây ngươi chính là một tên nhà quê ở trên Vô Ý Cảnh Thiên chưa từng thấy qua cảnh đời!
Lộ Tiểu Thiền gắp một khối cà chua xào trứng, ngọt mặn vừa phải, ngay cả trứng gà cũng xốp mềm, khiến người ta muốn đem nguyên cả cái dĩa lùa vào trong miệng.
Để ta nếm thử tiếp xem cải mặn xào thịt thế nào, Vô Khích ca ca khẳng định không biết cải mặn phải xả qua nước, làm không tốt sẽ cực kỳ mặn!
Ôi chao, cải mặn xào thịt thật là vừa miệng, thịt tơ non mềm, ăn ngon a!
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên: “Trước kia ngươi thật sự… chưa từng làm đồ ăn sao?”
“Không có.”
Năng lực học tập của Vô Khích ca ca cũng quá mạnh mẽ đi?
Thiệt hâm mộ, nếu như ngươi tốt với ta một chút, ta có thể sẽ bỏ qua ghen tỵ và oán giận.
Lộ Tiểu Thiền ăn nguyên cả bát cơm, cảm giác rất thỏa mãn.
Thân thể y còn chưa có khôi phục, buổi tối sẽ không tắm, mà là đun nước ngâm chân.
Thư Vô Khích cắt gừng thành lát, bỏ vào trong nước nóng để y ngâm chân.
Lộ Tiểu Thiền ấm áp trong lòng, trước kia không phải ngươi không chịu sấy tóc cho ta sao, ta lại thử một lần xem ngươi có thật sự không quản ta hay không.
Vì vậy, Lộ Tiểu Thiền trong lúc ngâm chân liền làm bộ nghiêng đầu ngủ gật.
Sau mười mấy phút, nước nguội, Lộ Tiểu Thiền lại giả bộ không cảm giác được gì, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, y đặc biệt bắt chước tiếng sư tử con sau khi phần mềm diệt virus trừ xong mã độc.
(editor: không biết đây là phần mềm gì luôn ~)
Thư Vô Khích lại không có động tĩnh gì, điều này làm cho Lộ Tiểu Thiền nguỵ trang đến mức có chút nóng nảy.
“Chớ giả bộ, ta biết ngươi không ngủ.”
Lộ Tiểu Thiền bình tĩnh, đầu tiên là mở một con mắt, lại đột nhiên phát hiện Thư Vô Khích ngồi trên ghế sa lon trước khay trà, khoanh tay, nhìn y.
Ánh mắt kia phi thường có cảm giác ngột ngạt, bên trong lạnh nhạt mang theo một tia nghiêm túc, phảng phất như nhìn thấu Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền vừa căng thẳng, nhấc chân đạp lên thành chậu, thiếu chút giẫm đổ chậu nước, mắt thấy chân sắp sửa đạp phải mặt sàn gạch băng lạnh, Thư Vô Khích bỗng nhiên cúi người, giữ lấy bắp chân của y nhấc lên trên, chân của y mới không rơi xuống đất.
Trái tim nhỏ nhảy loạn một trận, Lộ Tiểu Thiền mất đi cân bằng ngửa về đằng sau, nhìn trần nhà choáng váng tại chỗ.
Thư Vô Khích buông tay ra, chân của y vừa vặn rơi xuống trên dép lê, trên bắp chân còn lưu giữ lực độ cùng nhiệt độ của Thư Vô Khích.
“Đổ nước đi, rồi ngủ.”
Lộ Tiểu Thiền ngồi thẳng người, nhìn Thư Vô Khích đứng dậy, rời khỏi bàn trà.
Ôi chao… Có hi vọng nha!
Lộ Tiểu Thiền thí điên mà đổ nước đi xong, liền tiến vào trong chăn, Thư Vô Khích ở một bên đang dựa vào đầu giường xem sách.
Ánh đèn giường rất nhu hòa, trán của hắn, đường nét của sống mũi và cằm thế nhưng kéo dài ra cảm giác sầu khổ triền miên, thậm chí lông mi hơi cong lên cũng rất tao nhã động lòng người.
Cổ họng Lộ Tiểu Thiền có chút khô nóng, y duỗi chân mình ra khỏi chăn, luồn vào trong chăn đối phương.
“Ngươi làm gì?” Thư Vô Khích vẫn đọc sách, đầu cũng không lệch đi chút nào.
“Chân lạnh.” mũi chân Lộ Tiểu Thiền đụng một cái vào người Thư Vô Khích, không dám quá kiêu ngạo.
Thư Vô Khích buông xuống sách, tắt đèn, sau đó đắp chăn lên, quay lưng về phía Lộ Tiểu Thiền.
Hừ… Giả bộ trinh liệt cái gì a!
Lộ Tiểu Thiền thu hồi chân mình vào trong chăn, cũng đưa lưng về phía đối phương, trong lòng thầm tính toán phải làm thế nào để hoàn thành ba điều kiện kia.
Ngày hôm sau chính là thứ hai, Lộ Tiểu Thiền phải đi học trở lại.
Thư Vô Khích tự mình lái xe đưa y đi. Đến bãi đậu xe của trường học, Thư Vô Khích cùng Lộ Tiểu Thiền hai bên trái phải đi ra, hình ảnh giống như trong phim điện ảnh, đám học sinh đều dừng chân mà nhìn.
Đương nhiên, mọi người nhìn đều là Thư Vô Khích một thân khí chất tinh anh soái đến nổ tung.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, chẳng lẽ Thư Vô Khích còn muốn theo mình lên lớp sao?
Lúc này, một người gầy như khúc củi khô hướng về Lộ Tiểu Thiền vừa phất tay vừa chạy tới, là bạn học cùng lớp của Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền đặt cho hắn một cái tên gọi là ‘Tiểu Hỏa Sài’.
“Tiểu Thiền! Ngươi đã trở lại! Ngươi có khỏe không? Ta nghe nói ngươi vì chuyện kia… Liên tiếp đả kích… Đến trầm cảm…”
“Hả?”
Đả kích cái gì? A! Cha mẹ không còn, phòng ở không còn, còn bị ép trả nợ, là liên tiếp đả kích đi.
Nhưng Lộ Tiểu Thiền ta mặt hướng về hoa nở giữa biển xuân mênh mông, trái tim kiên cường vô cùng, sao trầm cảm được a?
Tiểu Hỏa Sài nhìn về phía Thư Vô Khích, lộ ra biểu tình vạn phần kính ngưỡng: “Ngươi nhất định chính là vị giám hộ trong truyền thuyết 24 giờ trông chừng Tiểu Thiền của chúng ta đi!”
“Đúng vậy.” Thư Vô Khích khẽ gật đầu.
Lộ Tiểu Thiền cũng không hỏi rõ.
Mãi đến khi Thư Vô Khích tiến vào phòng học cùng Lộ Tiểu Thiền, ngồi xuống bên cạnh y, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được hỏi: “Ngươi không cần đi làm sao?”
“Là ngươi nói, thiếu một giờ, một phút, một giây đồng hồ, cũng không phải 24 giờ.”
Lộ Tiểu Thiền mừng tít mắt, đi học còn có thể ở cùng Thư Vô Khích, thật vui vẻ!
Khoan đã… có phải Thư Vô Khích nói với trường học y bị trầm cảm, cho nên mới có thể đi theo vào học?
A, nếu quả thật là như thế, y có phải nên giả bộ u buồn hay không?
Vì vậy, cả buổi học, Lộ Tiểu Thiền mắt nhìn giáo sư phía trước, nhưng trong đầu đều là Thư Vô Khích bên cạnh. Mà các bạn học trong lớp, thỉnh thoảng nhìn về phía Thư Vô Khích, nói tóm lại, Thư Vô Khích mới là ‘trọng điểm’ chân chính trong phòng học.
Buổi học kết thúc, Lộ Tiểu Thiền đi tới phòng làm việc của giáo sư.
Trên mặt bàn của giáo sư vừa vặn bày ra mấy bức tranh mà Lộ Tiểu Thiền vẽ ở học kỳ trước, cau mày, dáng vẻ rất đắn đo.
“Tiểu Thiền đến rồi à, em ngồi xuống đi, ngài cũng ngồi đi.” Giáo sư nhìn Thư Vô Khích bên cạnh một chút.
Lộ Tiểu Thiền có chút khẩn trương ngồi xuống, chỉ lo giáo sư nói lời gì đó không dễ nghe, khiến Thư Vô Khích không có hảo cảm với y, lúc trước bởi vì bản thân đối với vẽ vời không thích thú gì, nên thường hay trốn học.
“Tiểu Thiền à, một năm còn lại này, em phải chăm chỉ học cho tốt. Tâm hồn phải rộng rãi, mới có hi vọng, tranh em vẽ ra mới có linh khí.”
Ý gì đây?
Ta vẫn luôn rộng rãi, lòng mang hi vọng, lẽ nào ngài còn không nhìn ra linh khí bên trong tranh ta vẽ?
“Cái này… kỹ xảo không thuần thục có thể lấy tình cảm để bù vào.”
Giáo sư, ta vốn rất xán lạn, hiện tại làm ta thật u buồn.
“Chỉ cần một năm còn lại này không bỏ bê, tiến vào giới mỹ thuật, làm một lão sư không thành vấn đề.”
Cũng may giáo sư ngài không nói là lớp hội họa thiếu nhi…
Giáo sư nhìn bộ dạng u buồn của Lộ Tiểu Thiền, cảm thấy đứa nhỏ này rõ ràng tâm tình không tốt còn muốn làm ra vẻ không có chuyện gì, thật sự quá đáng thương.
Sau khi Lộ Tiểu Thiền rời khỏi phòng làm việc của giáo sư, vẫn luôn trầm mặc.
Nếu như trước đó không gặp được Thư Vô Khích, giáo sư có nói gì cũng không đả kích được y. Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ a, muốn có thành tựu trong lĩnh vực của mình, muốn mở triển lãm tranh, còn phải khiến người khác gọi y là ‘lão sư’?
Ôi! Thôi quên đi!
Thiếu niên hứng thú mở triển lãm tranh? Đám học sinh kia cũng phải gọi y lão sư!
Bước tới rồi lại bước tới, cổ áo của y đột nhiên bị túm lấy, Lộ Tiểu Thiền vừa quay đầu lại, mới phát hiện là Thư Vô Khích.
“Xe ở bên kia.”
Lên xe, Lộ Tiểu Thiền chống cằm, không nhìn Thư Vô Khích, mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ vì vậy, khiến Thư Vô Khích cảm thấy cái người luôn nhìn mình như đứa ngốc kia bỗng nhiên không nhìn mình nữa, có chút không bình thường.
“Ngươi đang nghĩ gì đó?”
“Ta đang suy nghĩ về nhân sinh.”
Lộ Tiểu Thiền xác định bản thân hiện tại tương đối giống người bị bệnh trầm cảm.
Ngay cả buổi tối lúc ăn cơm, Lộ Tiểu Thiền cũng mất tập trung, kết quả bị xương cá làm cho mắc nghẹn, đau đến nước mắt tuôn rơi.
“Uống dấm! Ta muốn uống dấm!”
“Uống dấm không có tác dụng.”
Thư Vô Khích lôi Lộ Tiểu Thiền đến trước mặt mình, để cho y ngồi xuống, sau đó nâng cằm của y lên.
Hắn dùng cái muỗng chặn lại lưỡi của Lộ Tiểu Thiền, ánh mắt chăm chú, dùng đũa cực nhanh mà chuẩn xác đem cái xương cá kia gắp ra!
Lộ Tiểu Thiền kinh ngạc nhìn hắn, xoa xoa nước mắt còn đọng ở khóe mi, nói một câu: “Còn tưởng rằng ngươi muốn hôn ta!”
Thư Vô Khích xoay người vào bếp.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện hai tay Thư Vô Khích chống ở trước bồn rửa chén, sống lưng vẫn thẳng tắp, chỉ là ngẩng lên đầu, thật giống như thở dài một hơi.
—— e rằng vừa nãy hắn thật sự muốn hôn y?
Tối hôm đó, Lộ Tiểu Thiền trùm chăn, mặc dù dựa lưng vào Thư Vô Khích, nhưng vẫn chen chúc về phía đối phương.
“Ngươi đẩy ta.”
“Ta đẩy ngươi, ngươi lui, ta làm sao biết lãnh địa của ngươi ở nơi nào a. Bằng không ta còn tưởng rằng đây đều là lãnh địa của ta.”
Thư Vô Khích bất động.
Lộ Tiểu Thiền cứ như vậy dựa vào hắn, ở trong lòng làm ra một quyết định phi thường trọng đại, đó chính là y không định trở thành hoạ sĩ truyền thống, mà là muốn trở thành một HỌA! SĨ! TRUYỆN! TRANH!
Đem khí chất của tranh thủy mặc kết hợp cùng truyện tranh, vẽ ra cố sự lúc trước của mình và Thư Vô Khích!
Y không tin, trong lĩnh vực truyện tranh, y còn không mở được một triển lãm cá nhân, người khác còn không gọi y một tiếng ‘lão sư’?
Tiền đồ bỗng nhiên sáng rỡ, Lộ Tiểu Thiền cái gì cũng không xoắn xuýt nữa, liền ngủ.
Vì thế sau đó, mỗi buổi tối ở nhà, Lộ Tiểu Thiền không xem chương trình tạp kỹ, bắt đầu vẽ truyện tranh.
Thư Vô Khích liền ở bên cạnh xem văn kiện của hắn.
Những lúc Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu vẽ, liền nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ bên trong màn hình tivi, phát hiện Thư Vô Khích đang nhìn mình.
Thế nào? Thế nào? Nam nhân lúc nghiêm túc có phải là đẹp trai nhất không?
Sau một tháng, Lộ Tiểu Thiền gửi phần bản thảo thứ nhất đến tòa soạn tạp chí ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’, kết quả một tháng trôi qua như đá chìm biển lớn.
Điều này làm cho Lộ Tiểu Thiền một lần nữa trở về trạng thái u buồn, chẳng lẽ mình ở trong lĩnh vực truyện tranh cũng không có tiền đồ sao?
“Gần đây ngươi ăn ít cơm hơn so với lúc trước.” Thư Vô Khích đặt đũa xuống, nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền ở đối diện.
“Không muốn ăn… đại khái là ta mang thai đi…” Lộ Tiểu Thiền thuận miệng bịa chuyện một câu.
“Xoảng” một tiếng, đôi đũa ở đối diện bị bẻ gãy.
“Cùng ai?”
Thanh âm Thư Vô Khích vang lên, băng lãnh cùng áp suất siêu siêu thấp, Lộ Tiểu Thiền thậm chí cảm giác đối phương muốn cắn mẻ răng luôn rồi.
“Hả? Nam… Nam nhân không thể mang thai! Ta nói bậy… chỉ đùa với ngươi thôi…”
Lộ Tiểu Thiền choáng váng, bởi vì Thư Vô Khích ở đối diện trong một sát-na kia, Lộ Tiểu Thiền hoài nghi đối phương muốn lật tung bàn ăn, sau đó lập tức cùng y linh tu hơn trăm năm.
Thư Vô Khích hơi nghiêng về phía trước, nhìn vào đôi mắt Lộ Tiểu Thiền nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, cho dù ngươi muốn hoàn thành điều kiện thứ ba — trước 25 tuổi khai chi tán diệp cho Lộ gia, cũng tuyệt đối không có nghĩa là Lộ gia tán thành ngươi tùy tiện tìm người làm bừa.”
“Phải… Phải không?” Lộ Tiểu Thiền chấn động đến đơ não.
“Ăn cơm.”
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Lộ Tiểu Thiền vang lên, là một số lạ.
Không phải giục nợ thì chính là quảng cáo, Lộ Tiểu Thiền không chút nghĩ ngợi liền nhấn hủy.
Kết quả cái số kia liên tục gọi tới bốn năm lần, bất khuất kiên cường chăm chỉ không ngừng, tư thế nghiễm nhiên như thể Lộ Tiểu Thiền không nghe thì sẽ không bỏ qua.
Lộ Tiểu Thiền muốn bùng cháy, sau khi nghe máy liền rống lên: “Ta không có tiền — không trả tiền! Không cho vay! Không mua nhà!”
Đối phương ngẩn người, sau đó phá lên cười ha ha.
“Xin chào, ta là chủ biên của tạp chí ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’, ta đã xem qua bản thảo ngươi gửi tới, thực sự quá — tuyệt! Thủy mặc kết hợp cùng truyện tranh, linh động phiêu dật, rõ ràng trôi chảy! Hơn nữa cố sự này cũng thật khiến người ta cảm động! Ngươi có rảnh không, hiện tại… A, không, ngày mai! Ngày mai có thời gian đến tòa soạn tạp chí chúng ta tán gẫu một chút hay không!”
Lộ Tiểu Thiền trợn tròn mắt, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ngày mai ta phải lên lớp…”
“Vậy thì ngày mốt!”
“Ngày mốt ta cũng phải lên lớp…” Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình.
“Không sao, buổi chiều thứ sáu! Buổi chiều thứ sáu hình như các trường đại học đều không có tiết! Ngươi… không phải là học sinh trung học đúng không?”
“Ta là sinh viên.”
“Vậy thì một lời đã định, ba giờ chiều thứ sáu!”
“Được, một lời đã định…”
Cả người Lộ Tiểu Thiền như đang trong trạng thái nằm mơ, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, ném điện thoại di động, bay về phía Thư Vô Khích, ôm lấy cổ hắn.
“Vô Khích ca ca — ta muốn trở thành họa sĩ truyện tranh!”
Tạp chí ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’ đã thỏa thuận với Lộ Tiểu Thiền trước nửa năm series, nhưng kỳ thứ nhất của series ‘Vô Ý Cảnh Thiên · tiền truyện (thượng)’ của Lộ Tiểu Thiền lập tức xếp hàng thứ ba trong tất cả các truyện nhiều kỳ, trong quá trình phát hành liền nhảy lên vị trí thứ hai, lúc kết thúc phần (hạ) liền leo lên vị trí thứ nhất.
Tòa soạn tạp chí liền thỏa thuận cùng Lộ Tiểu Thiền trước một năm series, điều này làm cho Lộ Tiểu Thiền ngoại trừ ban ngày lên lớp, buổi tối ngay cả thời gian chơi game và xem chương trình tạp kỹ cũng không có, chỉ đâm đầu vào vẽ truyện tranh.
Vì đuổi kịp tiến độ, Lộ Tiểu Thiền không thể không gọi Tiểu Hỏa Sài tới làm trợ thủ cho mình, cùng vẽ truyện tranh.
Rất nhanh, cả phòng ngủ lẫn phòng khách trong căn hộ nhỏ, chất đầy đủ loại công cụ vẽ truyện tranh cùng bàn vẽ điện tử.
Mà Thư Vô Khích an vị ở trên ghế sa lon, nhìn hai người nằm nhoài trên bàn vùi đầu gian khổ làm việc, ngay cả đầu cũng không nhấc lên một cái.
Bởi vì thức đêm vẽ vời, phía dưới đôi mắt Lộ Tiểu Thiền, đã trở thành quầng đen.
Ai ngờ buổi tối ngay trước thời điểm giao bản thảo, Tiểu Hỏa Sài lại bị một chiếc xe đạp đụng — Gãy! Xương! Rồi!
Lộ Tiểu Thiền gấp đến độ chạy vòng vòng quanh bàn: “Vậy phải làm sao bây giờ a! Tới chỗ nào tìm người giúp ta a! Còn hơn năm mươi trang cảnh tượng phải xử lý a! Làm sao bây giờ a!”
Thư Vô Khích vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, lật lật tạp chí ‘Họa Sĩ Truyện Tranh’ từ tốn nói một câu: “Để ta tới đi.”
“Ngươi… Ngươi tới?” Lộ Tiểu Thiền cảm thấy mình có nghe lầm hay không, “Ngươi biết dùng bàn vẽ điện tử sao? Ngươi biết PS (photoshop) sao? Ngươi biết PT (painter) sao?”
“Chưa từng ăn thịt heo, cũng đã nhiều ngày nhìn heo chạy.”
Thư Vô Khích mở ra cổ tay áo sơ mi, xắn lên tới khuỷu tay, dùng trình độ thao tác thành thục đến khiến Lộ Tiểu Thiền trố mắt ngoác miệng, bắt đầu xử lý hơn năm mươi trang cảnh tượng kia.
Chẳng lẽ… đây là hệ thống thao tác được túi càn khôn mang theo, khiến Thư Vô Khích cái gì cũng biết?
Diệp Hoa Nguyên Tôn! Ngươi bất công!
Nhưng mà Vô Khích ca ca như vậy, vẫn khiến cho Lộ Tiểu Thiền phi thường ‘muốn thái dương’!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.