Rượu Ngọt Ngào

Chương 2: Thê lương




Sau một buổi tối đầy mệt mỏi, điều đầu tiên Mạc Thiểu Hu làm là thức dậy, cô dụi dụi mắt, tóc tai rối bời, ôm cơ thể tàn tạ lên. Ánh mắt thoái thác, hết vén váy nhìn xuống vùng nữ tính máu me đã loang hết ra chân ra đệm lại thấy tủi thân vô cùng.
Cô không còn đường lui nữa rồi.
Mạc đặt chân xuống đất, rũ tấm váy thiếu sức sống xuống. Cô bước ra phía ban công. Tấm kính chắn ngang lại như ngăn cách cô với những điều hạnh phúc giản dị bên ngoài.
Mạc Thiểu Hu muốn mở cửa, nhưng với bộ dạng này của cô thì làm sao đây.
Trầm luân một đêm, cô không nghĩ bản thân mình sẽ hư hỏng đến mức thế.
Sao vậy?
Rõ ràng đêm qua cô mới là người chủ động cơ mà.
Ánh nắng ngoài kia hắt qua cửa kính, tưới tắm lên vẻ đẹp tuyệt diệu của người con gái.
Mặc dù môi bị hôn đến lem cả son, đầu tóc rũ rượi như bùi nhùi, những dấu son chằng chịt thêu trên những vết thương bị cha mẹ đánh đập cũng không giấu nổi sau lớp váy nhàu nhĩ.
Cô gái nhỏ không biết vì linh cảm gì mà lấy cảm thấy cô đơn đến vậy.
Rõ ràng đã trao thân cho người đàn ông cô yêu nhất, phải phải. Nhưng dường như có một thứ gì đó cứ chặn đứng cô lại.
....
Cứ như vậy, mà hai tháng đã trôi qua, thực tình cái đêm định mệnh đó đi qua, Mạc Thiểu Hu chẳng muốn nhớ về cái đêm đó nữa.
Sáng sớm, một vài bông hoa cưới treo lung khắp nơi, đong thành từng vòng parabol loan mĩ tráng lệ.
Và Mạc Thiểu Hu thì cứ phải ở lì trong phòng bận tân trang liên tục cho ngày cưới giữa cô và người ấy.
Đám cưới này được tổ chức tại nhà thờ nổi tiếng ở thành phố. Mạc Thiểu Hu hé mắt ra phía cửa ra vào, cô hạnh phúc, thấy rằng tất cả họ hàng và bạn bè của Dương Trục Lưu liền đến cả. Cô không ngờ khi Dương Trục Lưu đồng ý kết hôn với một kẻ nghèo rớt mùng tới như cô lại được nhiều người ủng hộ đến thế.
Trước hôn lễ mấy ngày cô đã hào hứng mời ba mẹ tới đây để rước dâu nhưng lại chỉ đáp lại một câu từ cứ điện thoại: " Ôi dào, việc đám cưới mày mày phải tự động biết đường mà chuẩn bị chứ, ở quê tao còn có việc trồng rau thả cá, hơi đâu lên đấy chỉ để cho mày về nhà thằng chồng mày rồi đi về".
Mạc Thiểu Hu nghe câu đó xong thì mỉm cười trong đau khổ, cô khóc mất mấy ngày. Đến hôm nay tâm trạng mới ổn định lại để chuẩn bị tinh thần về nhà chồng.
Mạc Thiểu Hu thoa lên mình chiếc viên son đắng, công việc này đáng lẽ sẽ phải có make- up artist đến để làm. Nhưng cô không có tiền nên phải tự làm nấy. Dù vậy, khi đứng trước gương, với dáng vẻ ngọt ngào của cô thì có làm gì cũng vẫn rất đẹp.
Khi số phận đã ép buộc con người ta phải như thế nào thì dù có đứng giữa ranh giới vòng vây của sự chết người vẫn phải luôn mỉm cười thỏa mãn.
Mạc Thiểu Hu bẽn lẽn chạy vào phòng tắm. Khi trở ra ngoài đã là một cô dâu với bộ váy trắng soiree tinh khiết. Một nhánh tóc bện vắt qua mái rồi cột lên búi tóc. Chiếc má hơi phính bánh bao, đôi má phấn lịm. Rắc thêm vài hạt kim tuyến tựa như tinh tú vì sao. Thực tình với chiều cao chỉ hơn mét năm đôi chút dường như mới là điểm trội nhất của cô, vì Mạc Thiểu Hu giờ đây trông hệt như búp bê sống vậy.
Thế này là cô tự mình làm hết đấy.
Cô cứ ấp ủ cái hạnh phúc nhỏ nhoi mãi ở trong lồng ngực, đến thời điểm thích hợp cô sẽ từ từ mà mở bung nó ra.
Giờ Đại Hỉ đã chạy sát tới chân, Thiểu Hu cầm lấy bó hoa hồng trắng chắp vá trước ngực, chỉ có một mình cô thôi, chẳng có người nào khác nữa. Vạt váy bồng bềnh trắng toát bỗng chốc được sự lo lắng kéo đi.
Kết hôn thật rồi...
Rồi Hu vuốt ve phần bụng hơi sưng của mình, mí mắt thoáng chốc ửng đỏ. Muốn tin cũng không ngờ rằng, thấy khẩu phần bản thân gia tăng không ít, bị bội thực, nôn mửa hết ra. Dẫn tới đi khám bệnh, đến khi.. điều không ngờ được, nhận được giấy báo bản thân đã mang thai.
Thật sự, kết quả này dường như đang dẫn lối cô vào ngõ cụt vậy.
Chẳng còn con đường nào để lui nữa rồi.
Đột nhiên có một lực lao tới, cả người cô lao về phía trước. Phía dưới bụng truyền đến cảm giác đau âm ỉ, Mạc Thiểu Hu cố gắng chống đất đứng dậy, nhưng cơn buồn nôn lại ập tới.
Mặt cô tái mét, cố gắng đậy miệng lại, tuy nhiên bất thành.
Ai đó đã nhìn thấy bộ dạng này của cô mà chỉ biết đứng khóc thét.
- Coi cái đống hổ lốn cô ta nôn ra kìa, váy cưới nó cũng vô tội mà sao cô nỡ lòng, haizzz. Eo ơi, cái mùi gì đâu mà tởm quá!
Hu ngẩng mặt.
Tưởng ai, hóa ra là Trần Uyển Dư, cô ta luôn cao ngạo như vậy.Trong chuyện tình giữa cô và Trục Dương, ả ta luôn là người xen vào nhiều nhất.
Nhưng điều kì lạ, sao hôm nay ả cũng bận váy cưới giống cô. Hôm nay, cô ta cũng phải kết hôn sao?
- Hừ, thì sao, váy thôi có thể bỏ tiền đi thuê váy khác, không thì liên quan tới cô.
Nhưng Mạc Thiểu Hu chẳng mảy may quan tâm đến, cô tặc lưỡi, chống đất đứng dậy, lướt qua Uyển Dư như một cơn gió.
Trần Uyển Dư khuôn mặt méo mó, ả cười khẩy, nghiến răng nghiến lợi bước tới, vung tay lên phía trước tính giáng xuống một cái bạt tai vào mặt Thiểu Hu.
- Dám bơ tao, mày chán sống rồi hả con này?
Cô ta bước lên phía trước, nhưng phần eo lại bị giữ lại bằng một bàn tay quen thuộc.
Uyển Dư đỏ mặt, không cần nhìn cô cũng biết người đó là ai rồi.
- Dương... Dương Trục Lưu?
Thiểu Hu ngoái lại nhìn, bọng mắt sưng húp.
Tuy đến bây giờ tiền sính lễ anh cũng còn chưa đưa cho gia đình cô nổi một hào. Lễ vật gia đình cô đều là do một tay Mạc Thiểu Hu chi trả, để qua mắt cha mẹ.
Nhưng Dương Trục Lưu lại nghiễm nhiên hôn lên trán Trần Uyển Dư, ôm eo cô ta xoay người rời đi.
- Còn em thì sao, Dương... Dương Trục Lưu?...
Mạc Thiểu Hu thất thần đứng yên tại chỗ.
Bước chân Dương Trục Lưu dừng lại, hắn cười vào mặt cô gái nhỏ:
- Cô nghĩ cô đáng giá bao nhiêu?
- Anh cái nói gì?!!
Ngày một khóc nhiều hơn.
- Cũng tại cô ngu dốt, nhân gian lắm tai ương bẫy bùng, vậy mà chỉ mới đôi ba câu cô đã tin lời người ta đến vậy.
Mạc Thiểu Hu đứng trân trân tại chỗ, cô lắc đầu, nghẹn ngào nói:
- Trục Lưu à...
- Mạc Thiểu Hu, cô câm mồm lại, khóc cái gì mà khóc. Cô nghĩ mình là cái thá gì mà bắt tôi phải cưới cô? Nhìn cô xem, cái gì cũng không có, tôi có điên?
Tên đàn ông mắng cô xong chợt tém lại, hắn vuốt cằm lại nói tiếp.
- Mà cũng cho cô biết luôn, chính vào cái đêm hai tháng trước là do tôi gài bẫy cô đấy, hắn trả cho tôi những vài triệu đô lận, đúng là đại gia mà!
Aaaa....
Mạc Thiểu Hu thống khổ, cô đau lòng, cô đau lòng quá, tại sao ông trời lại đối xứ với cô như thế.
Bất giác cơn ốm nghén của cô lại ập tới, cô buồn nôn quá, nhanh chóng lao tới thùng rác trước sự khinh bỉ của họ hàng hắn.
Mà người đàn ông kia vẫn ra sức chửi cô mắng cô làm cô mất mặt trước bao nhiêu người.
Sau hôm đó, cô tuyệt vọng vô cùng, mất hết tất cả rồi, trời đột điên đổ cơn mưa to tầm tã như muốn khóc thay cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.