Rượu Ngọt Ngào

Chương 24: Mẹ chồng nàng dâu khó khăn




  • Em không phải là vợ của anh sao? - Quỷnh Ngạn Hoa hỏi lại.
Mạc Thiểu Hu lắc đầu, ý cô không phải như thế.
- Vậy anh có thích em không?
Thiểu Hu chưa nghĩ đến chuyện bây giờ anh sẽ yêu cô. Chỉ cần anh "ừ " một cái thôi cũng được, chỉ cần có một chút tình cảm, là nhất định cô sẽ ở lại bên anh.
Quỷnh Ngạn Hoa bị câu hỏi của cô làm đứng hình một lúc. Quả thật anh cưới cô về là để lợi dụng trả thù Cảnh Cử Dạc, nhưng đó là bí mật, chỉ mấy người trong bang hội biết, anh đâu thể nói với cô điều đó được.
Tuy nhiên, đó là lúc đầu, hiện tại anh cũng cảm thấy có chút hứng thú với cô gái nhỏ này rồi.
- Ừm, cũng một chút. - Hắn trả lời. Câu trả lời làm trái của cô xao động một chút. - Đói không, anh gọi quản gia tớ mang đồ cho em nhé.
Nói xong, Ngạn Hoa xoay hông đi mất để lại Thiểu Hu trong phòng mặt đỏ như trái cà chua, cô ôm lấy ngực trái của mình đang loạn nhịp. Trong lòng tự nhiên có chút hy vọng về một tình yêu tốt đẹp đối với anh.
Chỉ chưa đầy bảy ngày kể từ ngày vụ việc ở siêu thị ấy xảy ra. Mạc Thiểu Hu lại phải nằm viện thêm mấy ngày nữa. Nhưng bây giờ có vẻ thân thể cô nghiêm trọng hơn nên có thể phải nằm bệnh viện lâu thêm một chút.
Quỷnh phu nhân ngày nào cũng đến thăm cô, hỏi han sức khỏe của cô. Nghe qua có vẻ là câu chuyện mẹ chồng nàng dâu đáng ngưỡng mộ đấy. Nhưng nó khác khi Quỷnh phu nhân cứ luôn miệng thúc giục sau khi cơ thể hồi phục hẳn hãy rời đi. Bà còn nói sẽ cho cô một khoản tiền lớn đủ để sống nốt quãng đời còn lại, nhưng Mạc Thiểu Hu nào muốn làm thế.
Hôm nay bà Quỷnh phu lại tới đây lần nữa. Vừa bước vào cửa, tất cả những bác sỹ trong bệnh viện đều phải cúi đầu chào hỏi, người phụ nữ đó với khí thế bạt ngàn, uy nghiêm y như Quỷnh Ngạn Hoa. Nhưng nếu nói Quỷnh Ngạn Hoa tựa như con sói hoang giữa lãnh nguyên Bắc Cực thì bà ta chính là đóa hoa Dương Cẩm, tuy lạnh lùng vô cảm nhưng không kém phần sang trọng huyền bí.
Quỷnh phu nhân hôm nay mặc chiếc sườn xám sẻ xâu, tóc búi cao cặp bằng chiếc cặp hoa duyên dáng. Nói không ngoa, bà chính là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An thứ hai.
- Phu nhân, bà tới rồi ạ.- Mạc Thiểu Hu hấp tấp, định chạy ra ngoài đỡ bà vào.
Quỷnh phu lại quét mắt quanh căn phòng, như chẳng để tâm tới cô. Thiểu Hu tâm trí như hẫng một nhịp.
- Thôi khỏi, cô cứ ngồi đó đi.
Mạc Thiểu Hu lại lững thững trở về chỗ cũ. Cô đã quá quen rồi, dù cô có lòng thành đến mấy nhưng vẫn bị bà ta hất cho một gáo nước lạnh.
Hôm nay Quỷnh phu nhân lại mang cháo yến tới cho cô. Nhưng Mạc Thiểu Hu đâu dám ăn trước mặt bà, sợ với cái tính bộp chộp quê mùa của mình làm bà không vui, cô cất cháo lại.
Bắt đầu câu chuyện, Mạc Thiểu Hu không hỏi thăm sức khỏe của bà và Quỷnh gia như mọi hôm nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.
- Mẹ, con đã nói rồi. Chuyện ly hôn là giữa hai người, Quỷnh Ngạn Hoa là người khơi lên mọi chuyện, mẹ hà cớ gì phải tìm đến con. Chỉ cần một câu đồng ý của anh ta, con lập tức sẽ rời đi ngay.
Quỷnh phu nhân khóe môi giần giật, mọi hôm khi nghe bà đề cập đến chuyện này, con bé nghệt ra mấy giây, không nói được gì nữa. Xem ra, bà ta đã đánh thấp cô gái này rồi.
- Thằng nhóc đó từ nhỏ đã có cái tính độc lập, nào có nghe đến lời tôi nói. Không thể bảo được nên mới nhờ đến cô đấy chứ. Vậy nhậy mà tôi cứ đinh ninh cô có ý nghĩa quan trọng với nó lắm chứ, chỉ cần nói một câu, nó liền cắp đuôi đi theo. - Bà ta mỉa mai.
Mạc Thiểu Hu ban đầu đã không phải là đối thủ của bà ta rồi. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại thâm sâu khó lường. Lần nào cũng thế, cô luôn là người đuối lý trước, còn bà ta thì cứ ra oai quật phủ đầu.
Nhưng Mạc Thiểu Hu giờ đây đã khác rồi, cô đã hứa với Ngạn Hoa là không được phép yếu đuối, không được phép ủy mị thêm lần nào nữa. Muốn đi theo anh, thì cô càng không được phép thua cuộc.
- Quỷnh phu nhân, tôi phận làm dâu nhỏ bé làm sao có quyền hành lớn như thế chứ. Tôi thấy Hoa thiếu thực ra cũng không như thế. Anh ta rất thông minh, việc lấy tôi chắc hẳn phải có nguyên do của do. Nếu bà một mực cứ ép buộc tôi vô cớ như thế. Nói không chừng, không chỉ không thể thuyết phục được, mà còn khiến quan hệ hai người đã không giao tiếp được lại rạn nứt thêm không biết chừng.
Mạc Thiểu Hu không kính trên nhường dưới nữa, cô đáp trả đâu ra đấy khiến Quỷnh phu nhân phải nín họng, không thốt thành lời.
Đôi mắt cô chớp chớp, khuôn mặt tròn dịu dàng thường ngày nhưng đột nhiên hôm nay lại trở nên nghiêm nghị.
Mạc Thiểu Hu dường như rất có máu tư duy phản biện trong người. Phải chăng, ba mẹ ruột của cô phải là người thế nào. Chứ không một người luôn bảo thủ với tư tưởng yếu đuối, khép kín của bản thân, muốn mạnh mẽ là có thể mạnh mẽ ngay được.
- Vậy lúc kết hôn với Quỷnh Ngạn Hoa cô thật sự nghĩ đến hậu quả ư, có biết để làm phu nhân của một đại gia tộc cần phải có những phẩm chất thế nào không? - Quỷnh phu nhân nói lại.
Mạc Thiểu Hu sau đó không nói gì tiếp nữa, nhưng ánh mắt vẫn chứa chan sự kiên định. Cô ta quả thật có thể đảm nhận trọng trách cao cả này sao? - Quỷnh phu nhân trố mắt ra nhìn. Cô gái này không hề yếu đuối như bà đã tưởng tượng.
- Cô cứ suy nghĩ thật kỹ đến lời tôi nói đi! - Nói rồi, bà ta xoay người đi mất.
Mạc Thiểu Hu đứng dậy tiễn Quỷnh phu nhân ra tận cổng bệnh viện. Đến nơi, tiện thể cô còn phát cho mỗi người làm công ở đó mỗi người một nắm xôi xéo.
- Chà con dâu nhà bác chu đáo quá. Thân mang bầu bì mà vẫn cứ nhiệt tình như vậy. - Một người bảo vệ gần đấy, thấy Quỷnh phu nhân thì tươi cười nói.
Quỷnh phu nhân không nói gì liền vào trong xe ô tô ngàn tỉ rồi mất hút.
- Aya, bà mẹ chồng này có phúc mà không biết hưởng mà. Có con dâu ngoan hiền như vậy. Giá như quan tâm tới nó một chút có phải là đã có chuyện tốt rồi không…
Quỷnh phu nhân ngồi trong xe ô tô, đôi mắt phong hoa nguyệt đại hướng ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ khó đoán.
- Lục quản gia này, tôi nhìn đi nhìn lại cái cô Mạc tiểu thư gì đấy lại có cảm giác vô cùng quen mắt…
- Phu nhân quên rồi ư, con bé đó năm bốn tuổi là được cậu chủ cứu về. Cũng ở lại nhà ta mấy tuần luôn còn gì.- Lục quản ngồi bên cạnh tiếp lời.
Bánh xe tiếp tục lăn bánh trên con đường rộng lớn, vụt qua những căn nhà trên lề phố mang theo những suy tư ngổn ngang của Quỷnh phu nhân.
Lẽ nào Quỷnh Ngạn Hoa cưới con bé vì lý do đó, nhưng thằng bé đó rõ ràng còn tỏ ra chán ghét Thiểu Hu còn gì. Chưa kể còn có lúc hối hận vì hôm đó cứu cô cơ.
- Cậu chủ hồi còn bé thân mang bệnh nặng đến vô phương cứu chữa. Nhưng từ khi con bé xuất hiện, cậu chủ đột nhiên khỏi bệnh. Tôi nghĩ Mạc tiểu thư được gả vào đây cũng không phải là phương án tệ, chí ít cô ấy còn mang dòng máu của Quỷnh gia ta. Cũng xem như là chúng ta lấy phước trả ơn.
_____
Tại Quỷnh thị.
- Cuộc họp nghị đã kết thúc, mong rằng Quỷnh thị chúng ta có thể tiến bộ trong tương lai!
Quỷnh Ngạn Hoa là người chủ trì liền đứng dậy thông báo. Hôm nay y mặc bộ vest lịch lãm, sang trọng. Trái túi áo có ghim một chiếc ghim chiếc ghim bạch kim càng tô nên vẻ đĩnh đạc, nhã nhặn trong con người anh.
Lời nói của anh rất có trọng lượng, cả hội nghị tán dương vỗ tay rầm rầm.
Triện Tuệ Khiết hôm nay cũng ở trong cuộc họp đó. Tuy cô không dễ bị mất tập trung, nhưng vẻ lịch lãm của anh hôm nay khiến cô hôm nay bị hớp hồn.
Kết thúc buổi họp, Triện Tuệ Khiết không ngừng bám riết lấy anh. Ả ta vẫn chưa bỏ ý định theo đuổi anh.
- Cô đi theo tôi làm gì?
- Anh bây giờ về là ghé ngay vào bệnh viện thăm cô Mạc tiểu thư đúng không. Tôi cũng muốn đi theo.- Triện Tuệ Khiết tươi cười rạng rỡ, ra vẻ yểu điệu, thục nữ.
- Ồ, Triện tổng trước đây có quen cô Mạc sao tôi không biết nhỉ?- Quỷnh Ngạn Hoa nhìn cô ta, anh cười đểu.
- Tôi chắc chắn là đã biết cô ta. Mạc Thiểu Hu có lẽ cũng biết tôi đi, vì tôi là vị hôn thê của anh mà. - Triện Tuệ Khiết cố tình nhấn mạnh chữ hôn thê để anh biết được tầm quan trọng của ả.
Triện Tuệ Khiết là con nhà gia giáo, nền nếp rõ ràng, Quỷnh Ngạn Hoa trước đây cũng từng say nắng bởi cô ta. Nhưng hiện tại thấy một con người bỉ ổi không từ đối thủ đoạn nào câu lấy anh. Còn một không bằng một ngón tay của Thiểu Hu.
Ngạn Hoa tặc lưỡi, bỏ qua lời nói của ả, liền đánh xe rời đi.
- Này, Quỷnh Ngạn Hoa chờ tôi với.
Triện Tuệ Khiết cũng không chịu khuất phục, liền đi xe đuổi theo tới bệnh viện nơi Mạc Thiểu Hu đang chữa bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.