*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lát sau, Kiều Tang trông thấy có người hướng về phía bọn họ đi tới, lớn tiếng hô—— “Bệ hạ!”
Ashurnasirpal mỉm cười nhìn gã quỳ xuống đất hành lễ, nói: “Bayyan, ngươi tới rồi.” Hắn nâng hoàng đệ dậy, dùng lực vỗ vỗ bả vai của đối phương hỏi thăm, “PhíaNamra sao rồi?”
“Rất tốt, những thành bị thần phái binh trấn áp cũng không dám tiếp tục làm loạn.” Vuốt chòm râu dê, Bayyan lướt mắt qua hoàng huynh, nhìn mái tóc có màu đặc biệt ở bên cạnh. “Hê…, màu tóc hoàng kim này… Thật xinh đẹp và kỳ lạ”. Gã quay trở lại nói với anh trai.”Hắn cứu được bệ hạ… Là kẻ tử tù đó? Trông khác quá nha~”
“Kiều Tang không phải phạm nhân tử hình, cậu ấy được Thần linh phái tới trợ giúp ta ” Ashurnasirpal kiêu ngạo, “Kiều Tang là người của ta.”
“Đừng nói như vậy ở chỗ đông người...” Kiều Tang mặt đỏ bừng, bực bội khi hắn mặc kệ mọi người chú mục mà vẫn thản nhiên ôm cậu đầy thân mật.
“Ha ha ha, Sứ giả của Thần linh có vẻ rất hay xấu hổ?” Bayyan cười ha hả nhìn tóc vàng cố trốn tránh sự ôm ấp của anh trai gã, mắt không quên đảo bốn phía tìm một người trong đám nô bộc... Khi gã phát hiện ra, gã vô cùng hưng phấn, “Thần cho rằng bệ hạ chỉ thích Haidar, xem ra vị Sứ giả tóc vàng này mới chính là người bệ hạ yêu nhất?”
Người này nói linh tinh cái gì nha, thật đáng ghét! Kiều Tang trừng mắt ngó Bayyan, lại lườm Ashurnasirpal, phát giác quả thật hắn rất thích thú.
“Nếu bệ hạ chỉ coi Haidar là nô bộc, thần muốn hướng bệ hạ đòi chút lễ vật... Thần muốn Haidar, thỉnh bệ hạ ban hắn cho thần.”
” Gì cơ?” Kiều Tang bị câu nói ngoài ý muốn kia doạ một trận, cũng khiến Ashurnasirpal kinh ngạc. Haidar sắc mặt đột biến.
“Ngươi muốn Haidar?” Lần nữa xác định ý tứ của em trai, Ashurnasirpal cười ra tiếng, “Hoàng đệ ngươi mỹ nữ, nam nô có hằng hà sa số, ta không nghĩ tới ngươi như vậy mà lại tưởng nhớ tình cũ. Đã vài năm, vẫn còn quyến luyến một tên đầy tớ?”
Bayyan trả lời, “Đúng vậy, trải qua thời gian dài mà thần vẫn thích Haidar, thường nhớ lúc hắn ở trên giường phục thị~ thực là một năm mỹ diệu.” Ánh mắt buông lơi trên sắc mặt trắng bệch như muốn ngất xỉu của Haidar mỹ nhân.
Cái gì —— nô lệ... Trên giường... Phục thị? Kiều Tang nhịn không được quay đầu nhìn, “Haidar…?” Xinh đẹp hiền lành, xuất thân cao quý như vậy, sao có thể chịu nổi sỉ nhục? So với cậu còn thê thảm gấp mấy lần——
“Bệ hạ!” Haidar lo lắng quỳ gối trước quân vương, ”Người… Thỉnh người đừng đem thần ban cho Bayyan đại nhân… ”
“Ngươi không muốn tới chỗ của hoàng đệ?” Ashurnasirpal liếc người đã bắt đầu run rẩy.
“Không muốn —— ”
“Làm càn! Nô lệ chỉ cần nghe theo chủ nhân an bài là được.” Bayyan nghiêm khắc lên tiếng, lúc đối mặt hoàng huynh lại khiêm tốn kính cẩn, “Thỉnh cho phép thần đem Haidar về phía Nam.”
Kiều Tang không đành lòng nhìn Haidar hèn mọn quỳ lạy như con sâu cái kiến, cậu căm ghét Bayyan, càng không thích Ashurnasirpal thản nhiên điều khiển người.
Đối với Ashurnasirpal mà nói thì nô bộc đều giống nhau, thêm ai thiểu ai hắn không quan tâm. Ngược lại chuyện lúc trước hắn lấy đi nam nô mà hoàng đệ sủng ái, đệ đệ có còn canh cánh trong lòng? Hôm nay hắn vừa ngồi trên vương vị, cần nhất là thân tộc tập trung quyền lực, chẳng lẽ lại tiếc rẻ một gã nô dịch ban cho em trai?
Kiều Tang lo lắng sắc mặt nam nhân càng ngày càng không tốt, “Cậu không phát hiện... Haidar rất sợ hãi?” Kiều Tang cũng rất sợ, đợt lát nữa sẽ cùng Haidar tiếp nhận trừng phạt…
“Ở nơi này, chỉ có Haidar đối tốt với tôi...”
“Tôi cần một người bạn như cậu ấy, rất cần! Ashurnasirpal, đừng đuổi cậu ấy đi… Tôi cầu xin cậu một lần, được không?” Cuối cùng, lời khẩn cầu phát ra.
“Chỉ có Haidar đối tốt với cậu?” Không nghe thấy coi như xong, vừa nhìn Kiều Tang luôn kháng cự hắn nhưng với một tên đầy tớ lại thân mật ấm áp~ Ashurnasirpal lửa giận bừng bừng, “Cậu cho rằng, ta đây cố gắng cứu sống cậu, cho cậu ngủ trong cung điện của ta, mỗi ngày cho người chăm sóc thương thế của cậu~ là đối với cậu không tốt?”
“Tôi...” Kiều Tang nghẹn lời.
Bayyan chưa từng thấy kẻ nào dám gọi thẳng tên hoàng huynh gã ra, ngôn từ càn rỡ trước mặt hắn mà còn sống đến bây giờ... Có thể thấy được Uri Thần quan nói đúng, anh trai gã rất thích cái tên ngoại quốc tóc vàng này. Nhưng hắn có thật sự là Sứ giả của Thần linh?
“Bệ hạ!” Bayyan thúc giục, sợ ca ca thay đổi tâm ý.
“Bệ hạ!” Haidar run rẩy quỳ lạy, cả người cơ hồ áp trên mặt đất. ”Thỉnh Người đừng đuổi thần đi, thần nguyện ý vĩnh viễn phục thị Người – phục thị Sứ giả...”
Tại sao... Đều là con người, có kẻ cao cao tại thượng, lại có người bị giẫm đạp? Trước đây đọc sách lịch sử, Kiều Tang cảm thấy thân làm đầy tớ thực đáng thương~ tới khi bản thân cũng trở thành một phần của lịch sử, thể nghiệm càng đau thương gấp nhiều lần. Kiều Tang cắn răng, không biết nên làm như thế nào mới có thể giúp Haidar. Nhìn người khúm núm quỳ dưới đất, cậu cũng uốn gối hướng nam nhân quỳ xuống, “Ashurnasirpal, tôi biết cậu tức giận... Nhưng xin cậu hãy để Haidar lưu lại. Cậu làm vậy tôi sẽ rất cảm kích, rất cảm kích!”
Một người vốn phản đối khom lưng uốn gối dưới chân người khác, hiện tại vì một tên đầy tớ mà quỳ trước mặt hắn? Xiết chặt nắm đấm, Ashurnasirpal nhìn Kiều Tang, tâm tình phức tạp.
Tất cả thủ vệ cùng nô bộc lo lắng xem biểu lộ của vương.
“Bệ hạ?” Bayyan không rõ ca ca làm sao, một tên đầy tớ cũng cần cân nhắc lâu như vậy?
Ánh mặt trời chiếu trên làn da ngăm đen, cơn gió nóng nhẹ nhàng qué qua mái tóc dài...
Ashurnasirpal nhíu mày suy tư, hồi lâu sau mới mở miệng, “Tang... Cậu ấy muốn Haidar, ta không thể đem người tặng cho ngươi.” Hắn nhìn biểu lộ ngạc nhiên của Bayyan, nói tiếp: ”Hoàng đệ, mấy ngày nữa ta sẽ cho quan nội thị chọn lựa vài nam nô xinh đẹp, đem chúng đưa đến phía Nam cho ngươi.”
Cái gì... Khốn kiếp, ta chỉ muốn Haidar! Bayyan tức giận muốn quát thật lớn, nhưng làm vậy có tác dụng gì đây? Gã không phải quân vương Asssyria mà chỉ là một thần tử, lấy tư cách nào để quyết định? Nhẫn nhịn đến mức trán nổi đầy gân xanh, mà vẫn phải nhẫn, lúc này gã chỉ có thể nói, “Tạ ơn bệ hạ...”
Ashurnasirpal nhận ra em trai không thoải mái, nhưng hắn cũng tự nhủ chỉ cần về sau nghĩ chút biện pháp đền bù tổn thất cho gã là được. Hai mắt nhìn thẳng mái tóc dài màu nâu nhạt rủ xuống trên sàn, “Haidar…” Hắn trầm giọng, “Từ giờ trở đi ngươi phụ trách hầu hạ Tang cho tốt, không cần đến chỗ ta nữa.”
Tựa như sắp bị đẩy vào bóng đêm vô tận của vực thẳm, bỗng chốc thấy lại ánh Thái dương! “Vâng!” Haidar mừng rỡ như điên dập đầu tạ ơn, “Đội ơn bệ hạ~ Haidar nhất định sẽ hầu hạ Sứ giả thật chu đáo.”
Bỏ qua kẻ nô bộc, Ashurnasirpal vứt xuống một câu cho cái tên thần mặt ngu ngơ bên cạnh, “Cậu hiện tại đã vui vẻ rồi chứ?”
Kiều Tang ngơ ngác quỳ trên mặt đất, nghĩ kẻ Duy Ngã Độc Tôn này vậy mà lại đáp ứng thỉnh cầu của cậu? Cảm giác bất ngờ cùng mừng rỡ đan xen, cho đến khi nam nhân phất áo choàng xoay người rời đại điện, cậu mới tỉnh lại, kéo bạn cậu đứng lên.
Haidar nắm chặt tay Kiều Tang, cảm kích nghẹn ngào, “Vừa rồi, ta cho rằng sẽ bị Bayyan... Cám ơn cậu! Cậu đã giúp ta một việc rất lớn.”
Kiều Tang lắc đầu cười nói, “Tôi được cậu chăm sóc lâu rồi, lúc cậu gặp khó khăn tôi đương nhiên phải giúp.” Gương mặt bi thảm dần trở về nhu hoà như trước, Kiều Tang có chút thương cảm “Thực xin lỗi, tôi không biết cậu đã từng chịu khổ như vậy...”
Haidar gượng ép cười.
“Tang, chậm chạp quá vậy? Còn không qua đây!”
Cuộc nói chuyện nhanh chóng bị tiếng gọi cắt ngang. Kiều Tang không cần nhìn cũng biết là ai hô to gọi nhỏ.”Đợi lát nữa chúng ta lại trò chuyện.” Cậu đành phải rời đi, hướng đại điện rảo bước.
Chờ không nổi, Ashurnasirpal quay lại bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn đi về phía trước.
“Nhanh lên!”
“Đau quá...” Lôi kéo thô lỗ làm cho Kiều Tang nhướng mày kêu đau.
Ashurnasirpal lập tức thu hồi lực đạo, “Có phải động đến miệng vết thương không?” Tư thế sẵn sàng đỡ lấy người. Vì chuyện của Haidar vừa nãy, Kiều Tang không định lại kháng cự nam nhân, tùy ý hắn đỡ cậu đi.
Bỗng dưng, cảm thấy nụ hôn dịu dàng đậu trên má, “Ashurnasirpal?” Cậu mặt đỏ tới mang tai, ngó nghiêng xung quanh một chút rồi ngẩng lên nhìn kẻ cao hơn cậu hẳn một cái đầu. Gương mặt anh tuấn mỉm cười, tiếp tục kéo cậu đi.
Nam nhân không nói chuyện, cậu tự nhiên cũng không tiện mở miệng... Kỳ thật, cậu rất muốn nói với hắn rằng cậu không muốn hắn gọi “Tang”, nghe rất buồn nôn, rất có ý đồ không tốt…
Sau đó, Kiều Tang bị cung điện hùng vĩ hấp dẫn lực chú ý. Hành lang dài ngút mắt, vườn ngập tràn cây cối nhiệt đới xanh tươi cùng hoa nở rộ rực rỡ~ nam nữ nô bộc bận rộn chạy lăng xăng khắp nơi… Cậu hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, đúng là đọc trăm quyển sách cũng không bằng một lần được chiêm ngưỡng thực tế. Cậu cũng nhận ra cung điện cứ cách một đoạn lại có binh trạm, kiểm tra nghiêm ngặt mọi hoạt động trong Cung.
Bởi vụ ám sát lúc trước nên canh phòng trở nên nghiêm mật? Kiều Tang nhìn đế vương, cảm thán làm vua của một đế quốc hùng mạnh cũng chẳng sung sướng gì, luôn phải đối mặt với những âm mưu giết chóc khôn lường.
“Cung nghênh bệ hạ!”
Theo nam nhân bước vào đại điện, Kiều Tang lập tức bị vương thân cùng các trọng thần hai bên quỳ xuống doạ cho giật mình. Kể cả Bayyan dù không cam lòng nhưng vẫn phải bái lạy Vương theo lễ nghĩa quân thần. Kiều Tang nghe thấy chung quanh xì xào bàn tán...
“Tóc màu hoàng kim!”
“Chưa từng thấy bao giờ... Nghe nói hắn là Sứ giả của Thần linh tới thủ hộ bệ hạ?”
Kiều Tang không muốn trở thành vật trưng bày cho hàng trăm con mắt soi mói đánh giá, nghiễm nhiên thối lui ra sau màn tơ, đột nhiên hoài nghi tên kia muốn cậu đến thực ra là để khoe khoang?
Ashurnasirpal quả thật có ý nghĩ như vậy, có Sứ giả của Thần linh làm bạn bên mình thì sẽ càng củng cố vững chắc vương quyền của hắn. Hắn cười đắc ý, nhìn biểu hiện của triều thần, càng chứng minh hắn đã làm đúng. Thấy cậu hồ nghi cùng tránh né, hắn ngoắc ngoắc, “Tang, lại đây ngồi cùng ta.”
Kiều Tang do dự, không khí trang nghiêm khiến cậu không thể không tới gần vương, ngay phía sau ngai vàng, nô lệ đã chuẩn bị ghế cho cậu… Đành vậy.Nam nhân mỉm cười, lập tức quay xuống điện bắt đầu cùng thần tử thảo luận quốc sự...
Đầu tiên là các khu vực cống lên nông sản và thuế má, tiếp theo bàn tới các phương pháp tăng gia sản xuất, chế tạo binh khí cung cấp cho quân đội, báo cáo tình hình các quốc gia Israel, Judas, Ai Cập.
Kiều Tang yên lặng nhìn chăm chú vị vua trẻ cân nhắc quyết định các vấn đề quan trọng mà đại thần đưa ra, thậm chí bao hàm rất nhiều vấn đề dân sinh... Quyết đoán, mạnh mẽ, tràn đầy tự tin, lần đầu tiên cậu chứng kiến trình độ đàm luận chính trị của Ashurnasirpal~ mới cảm nhận được, hắn tuy trẻ tuổi nhưng hoàn toàn xứng đáng ngồi trên vương vị.
Nghe thần tử đề cập tới hôn nhân đại sự của quân vương phải mau chóng quyết định, Ashurnasirpal không khỏi nhíu mày, chợt nói, “Ta biết. Việc lựa chọn Vương Hậu sẽ giao cho Thần quan làm.”
“Vâng.” Uri thần quan ra khỏi hàng lĩnh mệnh rồi lại lui trở về như cũ.
“Babylon có động tĩnh gì không?”
Tướng quân Mansur trả lời, “Hơn mười ngày nay, thương nhân Babylonvào nước ta đột ngột tăng mạnh. Bệ hạ, phải chăng cần xét hỏi từng người?”
Babylon Vương Nabuaplaiddina 35 tuổi, nghe nói là nhân vật khá lợi hại. “Không cần.” Ashurnasirpal chống cằm tựa lên tay vịn ngai vàng, lạnh giọng, “Phái người âm thầm giám thị bọn chúng là được, nếu có bất thường thì báo cáo ngay.”
“Tuân mệnh.”
Chính sự trọng yếu thương nghị xong, Tể tướng Taj mới đề xuất, “Canaan(1) vừa vào lãnh thổ nước ta, mang tới nhiều cống phẩm muốn trình lên bệ hạ. Hiện tại, sứ thần của họ đang ở ngoài điện chờ.”
Ashurnasirpal tươi tỉnh.”Truyền sứ thần.”
Được Vương cho phép, cống phẩm do nô lệ nối đuôi nhau lục tục mang vào đại điện...
“Assyrian Vương vĩ đại, thỉnh tiếp nhận thành ý của Canaan chúng thần!” Sứ thần Canaan hướng đế vương bái kiến.
Canaan? Ý nói người Phoenician? (2) Họ sáng tạo ra hai mươi hai chữ cái, được coi là nguồn gốc của tiếng Hy Lạp hiện đại, hệ ngôn ngữ Arabic, ngôn ngữ Âu Mỹ!(3) Kiều Tang mắt mở lớn hưng phấn nhìn những người vốn chỉ có thể xem qua sách sử cổ đại.
(Còn tiếp…)
(1) Canaan: QT dịch là Già Nam. Canaan (Northwest Semitic kna‛n; Phoenician: 𐤊𐤍𐤏𐤍; kinh thánh Hebrew: כנען kna‛n; Masoretic: כְּנָעַן Kəná‛an; tiếng Arabic: كنعانيون) là khu vực bao gồm Israel hiện đại, vùng lãnh thổ Palestine, Lebanon, và các phần phía Tây của Jordan.
(2) Phoenicia: Phoenicia là một nền văn minh ở phía Bắc của Canaan cổ xưa, với trung tâm kéo dài suốt bờ biển của Liban và Syria ngày nay. Dải đất Phoenicia nằm giữa các nền văn minh: Lưỡng Hà, Ai Cập, Hy Lạp nên có rất nhiều điều kiện thông thương và phát triển. Nền văn minh Phoecinia là một nền văn minh dựa vào thương mại hàng hải trải khắp Địa Trung Hải trong suốt thời kỳ từ năm 1550 TCN tới năm 300 TCN.
Ashurnasirpal II đã không thôn tính các thành phố Phoenicia nhưng thay vào đó là đã thiết lập nó như một nguồn cung cấp cho cỗ máy chiến tranh của Neo – Assyria. Sắt là cần thiết để chế tạo vũ khí, gỗ tuyết tùng Liban cho xây dựng, vàng và bạc cho các khoản thanh toán của quân đội.
(3) Phoenicia là xã hội cấp nhà nước đầu tiên sử dụng bảng chữ cái một cách rộng rãi. Bảng chữ cái ngữ âm Phoenician được cho là nguồn gốc của những bảng chữ cái hiện đại, mặc dù nó không chứa nguyên âm (sau này được bổ sung bởi người Hy Lạp). Người Phoenicia nói tiếng Phoenicia, một thứ tiếng thuộc nhóm ngôn ngữ Canaan trong ngữ hệ Semitic. Thông qua thương mại hàng hải, người Phoenicia phổ biến việc sử dụng bảng chữ cái tới Bắc Phi và châu Âu. Người Hy Lạp đã sử dụng bảng chữ cái và truyền lại cho người Etrusca, những người đã truyền lại cho người La Mã.