Sa Mạc Phong Bạo

Chương 13:




Tay Ashurnasirpal đặt ở eo nhỏ, lợi dụng lực đẩy của nước mà càng trầm mình vào sâu trong cơ thể Kiều Tang.
“Y... Ah ah...  Đau quá! Thả tôi ra...” Ra vào thô bạo vào làm cho Kiều Tang đau đến hoa mắt, cơ hồ muốn ngất.
“Chưa đủ. ” Ashurnasirpal đung đưa thắt lưng, tay luồn vào nơi hai người đang kết hợp, đẩy cự vật nhanh chóng vào sâu hơn nữa, “Ta phải khiến em càng thống khổ hơn nữa!”
“Rắc…rắc…...”
“YAA.A.A.. Ah ——” Tiếng kêu ai oán hoà trong âm thanh giao hợp dâm loạn, “Khốn kiếp… Bỏ tay ra… Đừng chọc vào nữa… Không được... Ah...” Kiều Tang thút thít, thân thể nam nhân đẩy vào rút ra đung đưa không ngừng.
“Ah ah” Ma sát mãnh liệt làm cơ thể kịch liệt đau đớn, đồng thời kích thích sinh khoái cảm, “Ashur… Ashurnasirpal… Buông... Ah, ah... Tôi không chịu nổi... ” Rên rỉ thoát khỏi khoé môi, Kiều Tang cong người vì những khoái cảm kì dị đánh sâu vào bên trong.
“Gọi đi, mau gọi tên ta!” Ashurnasirpal ôm thân thể trắng nõn lần nữa kéo vào trong nước, mạnh mẽ rong ruổi trong Kiều Tang.
“Y ah... Ah, ah ah...” Mỗi lần đi vào càng sâu càng nặng hơn lần trước làm Kiều Tang liên tiếp rơi lệ, mười ngón tay bấu chặt lên da thịt ngăm đen rắn chắc của người kia.
“Tang...” Ashurnasirpal ôm chặt Kiều Tang thất thần, liếm láp khóe môi run rẩy chảy thoá dịch trong suốt. “Em là của ta!” Gầm nhẹ một tiếng, trải qua giao hợp mãnh liệt, hắn trút tinh hoa vào tận sâu bên trong cậu…
*
*  *
“Cái gì? Thực sự có chuyện đó?”
“Đúng vậy.” Mật thám quỳ trên mặt đất hướng quân vương bẩm báo, “Vừa tiếp quản Vương vị, Assyria vương đã hạ lệnh cắt giảm số lượng Tư tế. Điều này khiến cho Thần quan Uri cực kì bất mãn, không chỉ như vậy, hắn và em trai còn bất đồng ý kiến về vấn đề chế tạo thuyền theo phương thức của người Canaan. Hiện tại, Bayyan quản hạt khu vực chính gồm một số thành trì đang manh nha ý đồ phản loạn.”
“Quốc vương Assyria đưa ra những quyết định này là do ảnh hưởng từ một người ngoại quốc tóc vàng. Dân Assyrian lưu truyền một thần tích, họ gọi tên nhãi tóc vàng Kiều Tang là Sứ giả của Thần linh. Hắn cho một nô lệ lâm vào cảnh thập tử nhất sinh ăn vài viên dược hoàn, nô lệ kia liền tỉnh dậy đi lại như thường, không đến ba ngày thì hoàn toàn lui bệnh. Hơn nữa, hắn có một loại vũ khí thần kỳ có thể làm gãy đao kiếm. Assyria vương vô cùng mê muội Kiều Tang, hắn cũng truyền đạt một số lời sấm của Thần linh… Những điều này được kiểm chứng là vô cùng xác thực.”
“Kiều Tang... Sứ giả của Thần linh?” Nabuaplaiddina dựa lưng vào vương tọa, suy tư một lát rồi hạ lệnh cho mật thám, “Ngươi mang vài người trở lại Assyria, nghĩ cách bắt tên nhãi tóc vàng kia lại. Ta muốn nhìn xem hắn ba đầu sáu tay ra sao mà khiến tiểu tử Ashurnasirpal kia một phen khuynh đảo?!”
Mật thám lĩnh mệnh, rời khỏi đại điện.
“Bệ hạ, bước tiếp theo Người định như thế nào?”
Nabuaplaiddina liếc Tể tướng, bộ não không ngừng chuyển động, “Bước tiếp theo… Người kia cũng đã thông tri cho ta, hắn nói, Assyria vương sau khi đăng cơ lại hạ lệnh cắt giảm Tư tế nên cục diện trong nước khó lòng ổn định. Đây chính là thời điểm liên lạc với quân phiến loạn để phát động chiến sự!”
“Bệ hạ, như vậy, ý của Người là?” Tể tướng truy vấn.
Đối với việc phát động công kích Assyria – khuếch trương Vương quốc Babylon, Nabuaplaiddina đã sớm muốn thực thi. Nhưng Assyria vốn là một Đế quốc hùng cường, dù hắn nắm giữ trong tay nhiều tin tức quan trọng, lại không nắm chắc mười phần. Nên trước khi chuẩn bị đầy đủ và tạo cục diện có lợi cho Babylon, Nabuaplaiddina sẽ không mạo muội hành động. Cắt ngang ý niệm trong đầu, gã trả lời: “Ta chưa có quyết định sau cùng...”
Lúc Nabuaplaiddina còn đang do dự thì một thủ vệ tiến vào, quỳ xuống đất bẩm báo, “Ngoài điện có người muốn cầu kiến Bệ hạ.” Gã tiếp nhận thư hàm do vệ sĩ trình lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội nói: “Nhanh mời hắn vào!”
Người ngoài điện được sự cho phép của quân vương liền tiến vào cúi đầu bái kiến, cởi mũ áo choàng...
Uri? Nabuaplaiddina và Tể tướng vô cùng kinh ngạc nhìn vị Thần quan tối cao của Đế quốc Assyria.
“Nabuaplaiddina Bệ hạ, đã lâu không gặp, Ngài vẫn uy vũ khiếp người như trước.” Uri vẫn bảo trì trấn tĩnh trước những con mắt soi mói bất thường.
“Ha ha ha, Thần quan Uri, khi các ngươi diệt Syria, ta đã từng đến Calah bái kiến lão quốc vương của các ngươi... Ta và ngươi cũng có bốn, năm năm không gặp mặt rồi nhỉ? Ta không nghĩ hôm nay lại có thể gặp ngươi ở đây, khách quý ít gặp, thật hiếm thấy.” Nabuaplaiddina ngồi thẳng lưng.”Chúng ta không cần khách sáo! Ngươi vì sao tới tìm ta, mau nói thẳng.”
“Bệ hạ quả là người hào sảng.” Uri mỉm cười, “Như vậy, không cần ta nói nhiều chắc Ngài cũng đã hiểu rõ mục đích của ta…”
Nhìn ánh mắt lão, Nabuaplaiddina đã rõ ràng, “Các ngươi lui ra.” Gã ra lệnh cho thần tử rời đi. Lúc này trên đại điện chỉ còn lại hai người, Uri mới mở miệng, “Lấy cơ trí của bệ hạ thì hẳn đã phái người theo dõi tình hình gần đây của Assyria?”
“Ta hôm nay tới tìm Ngài, là muốn cùng thương lượng hợp tác.”
“Hợp tác?” Người của địch quốc nói ra khiến Nabuaplaiddina hứng thú, “Thần quan, ngươi nói đùa sao? Vị quốc vương trẻ tuổi dũng mãnh của nhà ngươi không tiến đánh chúng ta, bức ta cúi đầu xưng thần đã là vạn hạnh rồi! Giữa ngươi và ta có cái gì tốt để hợp tác đây?”
“Khinh thị nô bộc trung thành của Thần linh, loại người này ta tuyệt không thừa nhận hắn là của quân vương của ta.” Uri thẳng thắn nhìn biểu lộ kinh ngạc kia, nói tiếp, “Về điểm này, mật thám của Bệ hạ cũng đã thông tri cho Ngài rồi phải không? Cho nên… ” Thái độ hắn khiêm hòa, “Ta hi vọng có được sự trợ giúp của Bệ hạ, để cho binh sĩ Babylon dũng mãnh gia nhập quân đội của Bayyan đại nhân, hạ thành Calah!
Nghe thấy nghịch phản, mắt Nabuaplaiddina tỏa sáng, “Bayyan, Hoàng đệ của Ashurnasirpal? Muốn ta xuất binh giúp ngươi, là muốn để Bayyan ngồi trên Vương vị Assyria?”
“Đúng vậy.” Uri trả lời. Trong lòng lão đế vương Assyrria lý tưởng nhất chỉ có Bayyan.
“Ha ha ha, ” Nabuaplaiddina cười to: “Chúng ta không thân chẳng quen, vì sao ta phải giúp ngươi khai chiến? Ngươi không sợ ta đem những lời ngươi nói cho Ashurnasirpal? Đến lúc đó, ngươi cùng Bayyan mang tội mưu phản, chỉ có con đường chết.”
“Bệ hạ sẽ không đi mật báo, bởi vì Ngài cũng không mong muốn Ashurnasirpal tiếp tục làm Assyria vương.” Uri nghiêm túc nói, “Nếu như bệ hạ hỗ trợ Bayyan đại nhân ngồi lên Vương vị, Assyria tân vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi Babylon... Tân vương nguyện ý để cho Ngài một phần lãnh thổ, không chỉ có thể mở rộng biên giới Babylon mà hơn nữa tân vương dám cam đoan hai nước từ nay về sau không xâm phạm lẫn nhay, cùng tồn tại trong hòa bình.”
Cho tới nay, Assyria không ngừng khuếch trương ảnh hưởng khiến cho Nabuaplaiddina, phụ thân của gã, tổ phụ... các thế hệ Quốc vương Babylon đều sầu lo hoạ ngoại xâm. Nếu như có thể đảo ngược tình thế, nắm chắc quyền lợi trong tay, đương nhiên gã chẳng ngại xem xét tình thế mà hợp tác với Bayyan và Uri, hạ Calah khống chế Assyria.
”Điều kiện này rất hấp dẫn...” Nabuaplaiddina trầm ngâm, Uri chủ động đến tìm gã, cứ thận trọng theo dõi diễn biến. Không cần quá gấp gáp. “Nếu như ta không muốn cùng các ngươi hợp tác thì sao?”
“Nếu Bệ hạ không muốn, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng.” Uri cười bình tĩnh, “Bỏ qua lúc này, cơ hội sẽ không đến lần nữa. Có lẽ vài năm sau, không, khả năng nhanh hơn, chính quyền của Ashurnasirpal vững chắc, ảnh hưởng của hắn bám rễ trong lòng Calah~ Ta cam đoan với Ngài, hắn nhất định sẽ đem quân đánh Babylon. Lúc đó, Quân vương vong quốc là Ngài có hối hận cũng không kịp.”
”Càn rỡ!” Nabuaplaiddina vỗ bàn đứng lên.
“Ta có luận bàn càn vọng hay không, bệ hạ là người thông minh hẳn là hiểu được lợi hại trong chuyện này.”
Thần quan gặp nguy không loạn, không khỏi làm Nabuaplaiddina tụt cảm hứng.”Hừ, ” hắn cười hoang dại, “Ngươi nói ta đương nhiên hiểu!” Gã biết rõ ràng không bao lâu nữa, Ashurnasirpal nhất định sẽ trưởng thành, trở nên đáng sợ gấp 10 lần so với hiện tại. Trước khi cây non lớn lên nở hoa kết trái, nhất định phải đem nhổ!
“Ngươi muốn ta xuất binh trợ giúp Bayyan, hắn đã dự liệu như thế nào? Các ngươi có bao nhiêu quân đối địch được với quân đội của Ashurnasirpal, có ảnh hưởng đến thế công của ta hay không?... Hơn nữa, ta làm sao biết sau khi thắng trận, tân vương của các ngươi vẫn ghi nhớ hiệp định giữa chúng ta?”
Uri kinh hỉ khi thấy Babylon vương thay đổi tâm ý. “Về điểm ấy, Bệ hạ xin cứ yên tâm, tướng sĩ dưới trướng Bayyan đại nhân mỗi người đều vô cùng ưu tú! Hôm nay ta dám đến đây là đã cùng đại nhân bàn bạc kĩ lưỡng, ta đại diện cho Ngài ấy tới gặp Bệ hạ.”
“Vậy sao?” Nabuaplaiddina như có điều suy nghĩ, “Đã như vậy, chúng ta cùng thử xem… ”
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Thực tế, bên nào cũng đang tính toán lợi ích mình giành được trong cuộc chiến sắp phát động…
*
*  *
Haidar cầm trong tay chiếc khay, lướt qua hoa viên và hành lang dài bất tận...
Tại cửa tẩm cung, anh bị thủ vệ ngăn lại.
“Làm gì?”
“Đây là thứ Bệ hạ muốn.” Anh trả lời, đồng thời nâng cao khay.
Kiểm tra xong, thủ vệ thu hồi vũ khí, mở cửa cho người lập tức tiến vào trong cung...
“Đinh đinh đinh —— ”
Loáng thoáng, Haidar nghe được tiếng lục lạc đứt quãng.
“Ư~ ah... Ah...”
Khi tới gần giường, bên trong màn tơ truyền ra tiếng rên rỉ suy yếu khiến Haidar kinh hãi. Anh biết rõ người nào phải chịu thống khổ, nhưng có thể giúp cậu được sao?! Mày ngài nhíu chặt rất không đành lòng, rồi lại không thể không đi làm việc của mình...
Quỳ gối bên giường, Haidar buông khay, hít một hơi nhẹ nhàng nhấc màn tơ lên, bái kiến thân hình cao lớn ngăm đen vẫn còn loã thể, “Bệ hạ...”
“Ngươi tới rồi?” Liếc Haidar, Ashurnasirpal đình chỉ động tác, đem người trong tay giao ra, “Thay thuốc cho cậu ta, nhẹ nhàng một chút.”
“Vâng...” Haidar lĩnh mệnh. Ashurnasirpal nằm nghiêng khoát chăn tơ lên người, chăm chú quan sát kẻ nô bộc. Haidar vắt khăn ướt và lấy dược cao mà Bashaarat đưa cho, sau đó tiến tới chỗ Kiều Tang. Cậu trai khốn khổ kia vẫn cúi mặt, hai tay tách ra bị vải trói chặt vào đầu giường còn chân vô lực quỳ trên tấm đệm trắng loang lổ dấu vết hoan ái, toàn thân cậu là ứ ngân tím hồng, mồ hôi hòa với tinh dịch trắng đục làm mũi Haidar cay cay…
Kiều Tang mơ hồ nhắm chặt hai mắt, đến thở cũng đầy thống khổ, ai giúp cậu lau rửa và xử lý vết thương trên lưng cậu cũng không rõ.
Băng bó vết thương, vệ sinh thân thể, xoa dầu vừng… cho người bị đoạt lấy tự do kia~ Hết thảy chức trách cũng đã làm, duy có điều không nên nói mà Haidar vẫn cố chấp mở miệng: “Bệ hạ đã nhiều ngày đều... Kiều Tang lưng mang vết thương tuy đã tương đối ổn định, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu còn như vậy... Thân thể của cậu ấy sẽ không chịu nổi —— ”
“Ngươi làm xong việc thì có thể ra ngoài, nói nhảm làm gì!” Ashurnasirpal cau mày cắt ngan lời nô bộc.
Haidar im lặng thu thập dụng cụ, bưng khay ra rồi buông màn tơ xuống, anh nhìn thấy Bệ hạ cao ngạo của bọn họ toàn tâm toàn ý hướng về Kiều Tang.
Tẩm cung cửa mở, rất nhanh lại khôi phục sự tĩnh lặng…
Đối tượng quấy nhiễu đã rời đi, Ashurnasirpal lười biếng đứng dậy, tới trước mặt thanh niên cạn kiệt sức lực kia. Hắn nâng cằm Kiều Tang, cười hỏi, “Làm sao vậy? Mở mắt nhìn ta.”
Đồng tử màu nâu thất thần nhìn nam nhân: “Tôi khó chịu...” Kiều Tang run rẩy, vô cùng mệt mỏi, không thể chịu nổi bất cứ sự dày vò nào nữa — “Buông ra... Để tôi giải phóng...” Cậu xấu hổ đỏ mặt, tay bị trói đã ứ huyết, hai chân giãy dụa bất an.
Nam nhân ngồi xuống, gảy nhẹ bộ vị mẫn cảm của cậu, “U-a..aaa!” Một trận tê dại làm cậu căng cứng người. Ngón tay lại trêu chọc ngọc hành đang bị sợi tơ thít chặt, lối vào lập tức tiết dịch, “Em đã bắn mấy lần rồi nhé~ Chưa gì đã không chịu nổi rồi sao!?” Lục lạc ngân vang thanh thúy, hắn cười nhạo thân thể vặn vẹo kéo căng như cánh cung, “Tang, em thật là dâm đãng.”
“U-a..aaa!” Bị trói buộc rồi chơi đùa, quả thực đã bức bách Kiều Tang phát điên. ”Ashur… Ashurnasirpal… Buông tha tôi... Ah...”
Từ lúc Kiều Tang bị nhấn chìm trong nước, cậu mới hiểu rằng cậu đã chọc giận hắn.
Sau này, có lẽ hắn sẽ không dung túng cậu nữa. Bất kể là ngày hay đêm, hắn giày vò cậu, buộc cậu nói ra những lời đáng xấu hổ... Một lần lại một lần, cậu chịu không được mà hôn mê~ Rồi tỉnh lại, vẫn phải đối diện với khuôn mặt đó.
Đến cuối cùng, cậu đã tinh bì lực tẫn, nửa tỉnh nửa mê, không biết đã trải qua mấy ngày, đã làm bao nhiêu lần. Trước mắt cậu, chỉ còn lại duy nhất nam nhân thô bạo, đáng sợ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.