Hoàng cung ban đêm cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt.
Trước khi xuất chinh, Ashurnasirpal lần cuối cùng triệu tập một cuộc nghị sự với Tể tướng, Mansur và các tướng lãnh khác…
“Thần linh phù hộ, bão cát ở phía Namđã khiến bước tiến của phản quân trở nên trì trệ.” Taj chăm chú nhìn bản đồ trải ra trên bàn, vạch ra vị trí của bão cát.
“Như vậy, chúng ta có thể dễ dàng lợi dụng bão cát làm yểm hộ để tới được nơi chúng hạ doanh trại.” Ashurnasirpal suy tư một lát, hắn nhìn Mansur, ”Đám Tư tế xử lý thế nào rồi?”
“Đều giam lại. Chỉ có Uri là đã chạy trốn, các binh sĩ vẫn còn đang tuy lùng.” Mansur đáp lời.
“Chạy rồi thì thôi, lệnh cho bọn họ không cần truy tìm nữa. Taj, ngươi tiếp tục báo cáo tình huống trước mắt đi.”
Ghufran (1) đáp lời Vương, “Phản quân đã vượt qua hai mươi vạn, thật sự nhân lực đã hơn chúng ta quá nhiều... Hơn nữa các quốc gia phương Bắc biết rõ tin tức nhất định sẽ thừa dịp đánh lén, cho nên phòng thủ sẽ khó khăn bội phần!”
“Vậy sao?” Hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt Ashurnasirpal ngưng trọng... Ba vạn binh mã sao có thể đánh thắng hai mươi vạn đại quân?
Lúc quân thần còn đang vắt hết óc suy nghĩ thì họ trông thấy Haidar mang tới một người.
Ashurnasirpal trông thấy người hắn luôn nhung nhớ nhưng lại không dám đi gặp, đồng tử dường như toả sáng.
Kiều Tang chăm chú nhìn Ashurnasirpal, lòng dâng lên những cảm xúc khó hiểu, cảm giác này là gì? Nhưng hiện tại có chuyện gấp gáp hơn mà cậu phải nói, “Tôi đã nghĩ ra biện pháp để chống phản quân!” Đi về phía đám người kinh ngạc nhìn cậu, “Dùng Bomb, ” cậu tiếp tục nói, “Chấn động của vụ nổ sẽ khiến bọn chúng sợ mất mật.”
“Bomb là cái gì?” Không chỉ có đội chế tạo vũ khí mà tất cả tướng lĩnh đều có thắc mắc giống nhau.
Nhất thời, Kiều Tang cảm thấy khó khăn khi phải giải thích cho người cổ đại hiểu rõ về tiến bộ khoa học kỹ thuật. Nhưng cậu thực sự vui vẻ khi Ashurnasirpal rốt cục chịu nghe lời khuyên của cậu, “Bomb là một loại hoả khí gây nổ mạnh, tại Trung Hoa thời Bắc Tống nó được gọi là hỏa dược, chế từ hỗn hợp quặng ni-trát ka-li, than củi, lưu huỳnh… Ở thời đại của tôi, thế kỷ XXI, Mỹ thậm chí có thể dùng máy bay chiến đấu và Bomb đạn để dập tắt chiến lực của Iraq...”
Xung quanh mọi người nhao nhao nghị luận, Kiều Tang quyết định nói ngắn gọn, “Tóm lại, trong thời gian ngắn nhất phải tìm được những thứ tôi vừa nói, sau đó sẽ tiến hành chế tạo Bomb, đối kháng với phản quân.”
“Xôn xao...” Tất cả đều kích động la hét, tuy bọn họ không hiểu hoàn toàn lời Kiều Tang nói nhưng đối với chuyện Sứ giả của Thần linh tới hỗ trợ việc quân sự khiến họ vô cùng vui mừng. Đội chế tạo vũ khí vây quanh Sứ giả, ghi nhớ những điều cơ bản về loại vũ khí kỳ diệu kia, sau đó chia nhau đi làm việc.
Mặt trời nhô lên từ phương Đông...
Biểu tượng Lamassu hùng vĩ vẫn thủ hộ Hoàng thành Calah.
Dưới nỗ lực của đội chế tạo binh khí và sự giúp đỡ của quan lại, thành phần cần thiết để chế tạo Bomb đã thu thập đủ, bắt đầu cùng Kiều Tang nghiên cứu thảo luận về công tác chế tạo Bomb…
Không đến vài ngày, trải qua hai – ba lần thí nghiệm thất bại rồi sửa đổi cách điều chế, rốt cục họ đã thành công. Điều đó trở thành động lực lớn giúp họ càng hăng say chế tạo vũ khí không ngừng nghỉ.
Lại thêm một ngày mới bắt đầu.
Ashurnasirpal bận lòng vì tình hình phản quân, đi tới quân doanh. Taj, Mansur và các thần tử khác đã chờ sẵn ở đó, hắn nhìn mái tóc vàng rực lên dưới nắng mặt trời.
“Cái này gọi là... Bomb?”
Kiều Tang nhìn hắn gật đầu cười nói, “Đúng vậy, chỉ cần châm lửa thì sẽ kích hoạt kíp nổ, cậu muốn thử không?” Cậu liếc mấy quả lựu đạn đen thùi lùi kia, đây là thành quả sau nhiều ngày vất vả cùng với đội sản xuất binh khí.
Ashurnasirpal nghi hoặc trông vật xếp ngay ngắn trên phiến đá lớn... Liệu chúng có tác dụng gì đây?
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Ashurnasirpal đưa bó đuốc tới gần kíp nổ...
“Chờ một chút!” Kiều Tang ngăn cản Ashurnasirpal, “Mọi người lui ra phía sau thật xa, nếu không sẽ bị thương.” Cảnh cáo xong cậu mới tiếp tục để hắn tiến tới.
Châm kíp nổ, Ashurnasirpal thối lui đến bên cạnh Kiều Tang.
“OANH — ”
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, lòng người cung rung động! Bọn họ trợn mắt ngó tảng đá lớn bị vỡ thành từng mảnh.
Chấn động lưu lại trên ngực mỗi người. Quân vương á khẩu, hồi lâu mới quay đầu nhìn Kiều Tang.
“Đây là Bomb hả...?”
“Đúng vậy.”
“Là hoả khí gây nổ cực mạnh?”
“Đúng vậy.”
“Nếu như bột đen nhiều thêm một chút thì...”
”Mức công phá càng lớn, diện huỷ hoại càng nhiều. ” Kiều Tang cười nói, khó được trông thấy bộ dạng Ashurnasirpal nghẹn họng nhìn trân trối thế này. “Cho nên tôi đã nhờ đám thợ cả đi xếp đặt thiết kế một loại lựu đạn có thể làm cho binh sĩ thuận tiện mang theo – một loại khác có thể tích lớn hơn, phải dùng xe đẩy để chuyên chở.”
“Ha ha ha, làm tốt lắm, ” Ngạc nhiên qua đi, Ashurnasirpal cười lớn, “Tang, em quả nhiên là Sứ giả do Thần linh phái tới. May mắn có em trợ giúp, trận chiến này chúng ta nhất định giành thắng lợi!” Hắn nhịn không được ôm thật chặt Kiều Tang.
Kiều Tang mặt đỏ tới mang tai, trong lúc chưa kịp phản ứng thì nam nhân vội vàng buông cậu ra, quay người rời đi.
“Bệ hạ vạn tuế! Đế quốc Assyria vạn tuế!” Tiếng hoan hô rung trời vang vọng một vùng..
“Sáng sớm mai, chúng ta mang Bomb ra khỏi thành, đánh cho phản quân một mảnh giáp cũng không còn!” Đối mặt với thần dân, Ashurnasirpal II vung tay hô lớn.
“Xôn xao —— ”
Tiếng động quanh Kiều Tang sục sôi, nhìn đống thuốc súng, cậu hoảng loạn...
Cậu đuổi theo, “Ashurnasirpal, tôi muốn đi theo cậu!” Nam nhân ngạc nhiên, cậu thốt lên, “Để tôi cùng cậu ra khỏi thành.” Cậu không hiểu bản thân tại sao lại nói như vậy, chỉ biết rằng chúng tự nhiên bật ra khỏi cổ họng.
” Không.” Ashurnasirpal lập tức cự tuyệt, “Thương thế của em vừa mới khá lên, vẫn cần phải tĩnh dưỡng. Hơn nữa ta đi đánh giặc chứ không phải chơi đùa, chiến trường quá nhiều nguy hiểm, em không thể đi được.”
“Tôi muốn đi!” Kiều Tang kiên trì, nhưng đối phương vẫn không đồng ý, cậu nóng nảy, đầu óc chạy roèn roẹt rốt cuộc tìm được một lý do tốt: ”Chẳng phải cậu nói... Tôi là Sứ giả của Thần linh? Như vậy, Thần linh sẽ không để tôi gặp nguy hiểm.”
*
* *
Giữa thiên địa bao la, vạn đầu người dường như náo loạn mà vẫn có trật tự nghiêm ngặt.
“Ha ha ha, quân ta thế như chẻ tre, rất nhanh sẽ dọn dẹp xong thành Calah!” Nabuaplaiddina cao cao tại thượng, đắc ý quân đội của gã người đông ngựa khoẻ.
Lọt vào tai Bayyan và Uri lại vô cùng phản cảm.
“Không phải “Quân ta”, là liên quân của chúng ta thế như chẻ tre ah, Bệ hạ Nabuaplaiddina.” Uri nhắc nhở Babylon Vương, “Huống hồ, hiện tại chúng ta không thể chủ quan, binh sĩ bị đánh bại vốn chỉ là quân địa phương, năng lực tác chiến không phải mạnh nhất. Đáng sợ nhất chính là quân đội do Ashurnasirpal II chỉ huy!”
“Hừ, Ashurnasirpal II dù đáng sợ đến thế nào cũng khó có thể ứng phó cùng lúc sự tấn công từ hai phe Bắc -Nam. Quân đội của hắn đã bị phân tán, không có bao nhiêu binh lực rồi.”
Nabuaplaiddina cười nhạo, “Cơ bản là cơn bão cát khốn kiếp này khi nào mới dừng lại?” Che chở đôi mắt bị cát tấn công, vấn đề này quả thực khiến gã phiền lòng.
Nghe vậy, Uri lo lắng không yên... Trước đó, lão quan trắc tinh tượng (Nhìn bầu trời và các vì sao để đoán thời tiết), lão loại trừ yếu tố thời tiết không thuận rồi mới quyết định thời điểm khởi binh mưu phản. Từ khi hành quân thì diễn biến liên quân đều rất thuận lợi, lại không nghĩ rằng vẫn bị thời tiết gây trở ngại. Lần này bão cát kéo dài hơn so với mọi năm, tuy chỉ 1,2 ngày nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ hành quân.
Công hãm Assyria, ba kẻ đeo đuổi những ý đồ khác nhau…
Gió nóng cuốn bụi cát cuồn cuộn, một gã lính gác quỳ trước mặt Bayyan bẩm báo, “Đại nhân, trong hoàng cung truyền đến tin tức, Bệ hạ đã xuất quân ra khỏi thành!”
“Ashurnasirpal ra khỏi thành rồi hả?” Bayyan chột dạ, ” Từ khi nào?” Gã nghe lính gác trả lời, còn biết giờ Calah do Tể tướng trông coi.
Nói cách khác, khi bọn chúng bị bão cát cản chân, Ashurnasirpal đã lợi dụng thời tiết lặng lẽ tiếp cận…
Không giống Bayyan và Uri trở nên lo lắng, Nabuaplaiddina mừng rỡ, “Thằng nhãi láo lếu kia tới rồi sao? Quân đội của nó hiện đi đến đâu rồi? Ta không thể chờ giây phút cùng nó giao tranh!”
*
* *
Ánh mặt trời xuyên qua những khe hở nhỏ nhoi của bão cát...
Tại doanh trại liên quân luôn đề cao cảnh giác, Mansur đã có được những tin tức cần thiết, dựa vào bão cát yểm hộ, y lui về nơi đóng quân.
Ashurnasirpal lập tức triệu kiến y, “Tình hình phản quân ra sao?”
”Bayyan tiên phong, còn bọc hậu là quân đội Babylon.” Mansur đáp lời, “Bệ hạ, hiện tại nên làm như thế nào?”
Ashurnasirpal ánh mắt sắc sảo nhìn những tướng lãnh xung quanh mình, lập tức chỉ vào bản đồ địa hình trên bàn, hạ giọng, “Đợi bão cát đình chỉ... Chúng ta liền tấn công khiến cho chúng trở tay không kịp!”
Nửa đêm, bão cát dần dần suy yếu...
Ashurnasirpal cùng tướng lãnh quyết định thừa dịp đêm tối đánh úp phản quân.
Kiều Tang nhìn các binh sĩ bắt đầu nhổ trại, theo mệnh lệnh không đốt đuốc, lặng lẽ đi về phía trước. Khi trông thấy cậu, tất cả bọn họ đều trở nên cực kỳ sùng kính.
Kiều Tang dở khóc dở cười, họ thực sự đối đãi với cậu như Sứ giả của Thần linh — quan trọng hơn, cậu sắp tận mắt chứng kiến một trận chiến cổ đại!
“Sợ?” Ashurnasirpal ngồi trên ngựa, mắt lướt qua chỗ Haidar đang điều khiển chiến xa, phía sau là người cầm chặt lan can chiến xa. Hắn lại gần nắm chặt lấy tay cổ cậu, lên tiếng an ủi, “Binh sĩ sẽ bảo vệ em, đừng lo lắng.”
Sợ hãi sao? Đúng, cậu sợ... Đây là chuyện cậu đã kiên trì thuyết phục Ashurnasirpal thì hắn mới miễn cưỡng đáp ứng, mà cậu cũng là nam tử hán, không được phép sợ hãi! Nắm chặt khẩu súng, cậu nhìn về phía nam nhân lưng đeo cung tiễn, cầm trong tay bảo kiếm, giục ngựa chạy lên phía trước.
Kiều Tang gọi to, ”Ashurnasirpal…”
Nam nhân quay đầu lạigoi Kiều Tang muốn mở miệng nói tiếp, nhưng lòng rộn lên chẳng thể thốt ra từ nào.
Mái tóc dài đen như màn đêm tung bay trong những nụ hôn của gió...
Ashurnasirpal ngưng mắt nhìn dáng dấp thanh tú dưới ánh trăng hiền hoà, cười dịu dàng, “Ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở lại.” Kiều Tang im lặng nhìn nam nhân giong ngựa thẳng tiến doanh trại phản quân.
Đêm tĩnh mịch. Người ngủ, ngựa cũng nghỉ ngơi…
Bên trong màn trướng, Bayyan vẫn cuộn chặt chăn ngủ say. Xoay người, gã cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt, “U-a..aaa...” Hắn mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, thình lình thấy kiếm sắc chỉ vào mặt.
“Bayyan, khoẻ chứ?” Một thân ảnh lưng đối diện ánh trăng, cười nhạt nhìn chăm chú gã, vẻ mặt hung tàn.
Chỉ cần nghe giọng, Bayyan đã nhận ra là ai. ”Anh... Ngươi làm sao sẽ...” Bảo kiếm doạ dẫm khiến gã không dám cử động nữa, run rẩy, không rõ Ashurnasirpal vào doanh trại lúc nào?
Chẳng muốn phí sức lực trả lời. “Ngươi không xứng gọi ta một tiếng Anh.” Ashurnasirpal thản nhiên ném ra một câu, khi thấy đối phương nắm vũ khí phòng thân định phản kháng, hắn vung kiếm.