Sa Mạc Phong Bạo

Chương 18:




Ánh rạng đông xuyên thấu qua tầng mây u ám, rơi vãi xuống sa mạc.
Trên mặt đất, hai thân ảnh vội vàng chạy trốn, rời xa chiến trường khốc liệt.
“Haizz, ha...” Kiều Tang thở dốc, không ngừng chạy, “Haidar... Chúng ta... Còn phải chạy bao xa nữa?” Cậu nhìn về phía người đang nắm chặt tay mình. Haidar không đáp lời, lặng lẽ kéo người chạy về phía trước...
Một hồi lâu sau, anh rốt cục dừng lại, “Một dặm là đủ xa rồi, Bệ hạ và Mansur không biết đã đuổi tới chưa...” Anh buông tay.
Có thể thở rồi! Kiều Tang gấp gáp hít lấy không khí vào buồng phổi, xoa nắn cổ tay đã đỏ ửng vì bọ kéo đi, “Đây là nơi nào?” Tròng mắt đã khô lệ mờ mịt nhìn xung quanh trống huếch trống hoác, không có gì ngoài cát bụi trên nền đất nứt nẻ. Không có lời đáp, “Haidar?” Cậu tiến tới gần người đang đứng quay lưng về phía cậu.
Hadar quay lại đối mặt Kiều Tang, nhẹ nhàng nói một câu, “Nào, đưa Vương Giả Chi Thược cho ta, ta giúp cậu trở lại tương lai.”
Cơn gió thổi qua mái đầu nâu rám, sợi tóc dài tung bay như khiêu vũ trong không trung...
Kiều Tang ngắm nhìn người bạn xinh đẹp của mình, đến cuối cùng, cậu vẫn bị anh thuyết phục, chạy thoát khỏi binh sĩ Assyrian để tới nơi này.
Tháo vòng cổ xuống nắm trên tay, giờ phút này, Kiều Tang mới phát hiện viên đá đỏ trơn bóng không tỳ vết đã có vết nứt, máu tràn vết nứt khiến người nhìn mà kinh sợ —— Ashurnasirpal! Khuôn mặt đầy máu chiếm cứ đầu óc cậu… Hắn cứu cậu, không chút nghi ngờ đem thứ trọng yếu nhất giao cho cậu, nhưng là cậu lại vứt bỏ hắn, một mìn chạy trốn...
“Kiều Tang?”
Tiếng thúc giục làm cho tâm trạng hỗn loạn càng thêm mù mịt không phương hướng. Cảm xúc mãnh liệt vì nhớ tới người đó, nhưng cậu vẫn quả quyết, “Tôi muốn về nhà... Ashurnasirpal, thật xin lỗi!”
Haidar đợi đến lúc Kiều Tang đưa dây chuyền liền nắm chặt lấy vương quyền, cảm thụ nó chân thật tồn tại, “A...” Lúc này, cậu mới vui vẻ cười “Haidar?” Kiều Tang ngỡ ngàng trước người bạn thân đang cười kì quái.
“Ha ha ha...” Biểu lộ bối rối khiến Haidar càng khó nhịn mà cười thành tiếng. Tại nơi hoang vu không bóng người này, rốt cục y chẳng cần phải kìm nén cơn giận, có thể thoải mái cười sảng khoái. “Ha... Vương Giả Chi Thược! Cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta sao?” Y giơ cao hồng bảo thạch dính huyết.
“Haidar...” Kiều Tang chưa từng biết một Haidar như vậy… Cậu bắt đầu sợ hãi.”Anh làm sao vậy... Thái độ thật kỳ quái!”
“Kỳ quái? A...” Haidar tươi cười chợt biến thành lạnh như băng, “Kiều Tang, ngươi có biết nếu đeo vật này ởAssyriathì sẽ mang ý nghĩa gì hay không?” Người thanh niên nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kiều Tang, trầm giọng, “Các ngươi đều phải thuận theo ta, kẻ chống đối sẽ bị trừng phạt ~ hủy diệt thân nhân của các ngươi, thậm chí là hủy diệt quốc gia của các ngươi.”
“Syriachúng ta thuận theo rồi. Kết quả là gì? Hủy diệt!!! Người Assyrian giết – cướp – đốt – hiếp, hủy diệtSyria, giết chết hoàng tộc của ta!”
“Haidar, anh đừng doạ tôi!” Kiều Tang bị tiếng rống giận dữ đe doạ phải lui về phía sau.
“Kiều Tang, xin lỗi, ” Haidar nhìn cậu bất lực, “Vương Giả Chi Thược, là của ta.” Nắm chặt chiếc khoá vàng, “Ta không thể giúp ngươi trở về... Ta muốn giết ngươi, đem thi thể của ngươi đến trước mặt Ashurnasirpal. Đến lúc đó, ta muốn nhìn hắn đau lòng đến thế nào, thống khổ đến bao nhiêu!?” Y giơ súng.
Đối mặt họng súng, cho tới giờ khắc này, Kiều Tang mới tin Haidar thật sự chẳng nói đùa. “Vì sao... Anh đối xử với ta tốt như vậy... Tại sao đột nhiên... Biến thành thế này?” Khống chế không nổi âm thanh run rẩy, cậu vẫn hoang mang không hiểu tại sao mọi chuyện trở nên không thể kiểm soát?
“Ta không biến thành thế nọ thế kia, ta vốn là con người đang đứng trước mặt ngươi. Đây mới thật sự là ta, chỉ là ngươi một mực không nhận thấy. Ta đối xử tốt với ngươi, là vì lúc đầu ta biết được ý chỉ của Thần linh rằng Ashurnasirpal sắp sửa gặp nạn, mà kiếp nạn kia ta cho rằng chính là ngươi. Cho nên ta triệu hoán ngươi tớiAssyria, ngươi chính là Kỳ hạn chết chóc của hắn!”
Haidar cười khổ, “Nhưng dần dần, ta phát giác hoá ra không phải. Ngược lại vì có ngươi bên cạnh mà Vương quyền của hắn càng thêm vững chắc. Với sức lực của một mình ta, căn bản không có biện pháp tiêu diệt Assyria, cho nên ta hi vọng Babylon Vương công kíchAssyria. Chính ta cũng là người thúc đẩy gã liên minh với Bayyan, phát phát động chiến tranh vớiAssyria.”
Ý chỉ của Thần linh, triệu hoán,Babylon, Bayyan —— Kiều Tang hỗn loạn, nhưng những lời kia đã đả thông đầu óc cậu, “Là anh...” Cậu nghẹn họng nhìn trân trối. Người đưa cho cậu một chén nước khi cậu cần nhất, lúc cậu kề sát Tử thần, luôn cẩn thận và dịu dàng trông nom cậu, lại chính là người kéo cậu tớiAssyria…
Haidar đến gần đối phương, giọng giận dữ, “Vốn sẽ là giai đoạn người Assyrian bị chiến tranh huỷ diệt, nhưng chỉ vì ngươi, Kiều Tang~ ngươi đã chế tạo ra thứ chết tiệt đó… Bomb, Ashurnasirpal liền chuyển bại thành thắng!”
Kiều Tang không ngừng lui về phía sau. Tới gần cậu không còn là người dạy cậu nói chuyện, người hiền hoà nhẹ nhàng chải tóc cho cậu~ mà là một kẻ lòng đầy oán hận báo thù. “Cho nên... Anh biết... Tôi không phải người cậu mong muốn, nên anh định giết tôi?” Cậu run run, đầu óc vội vã suy nghĩ cách thoát thân.
“Nếu ta sớm giết được ngươi thì cái mạng Ashurnasirpal cũng không thọ đến bây giờ!” Giống cách Kiều Tang tấn công tên tướng Babylonian lúc trước, Haidar giương súng.
“Haidar...” Nhìn chằm chằm khẩu súng, Kiều Tang run nhẹ, “Chẳng lẽ những kẻ muốn bắt ta đêm hôm đó, là do anh làm nội ứng? Còn có chiến xa...”
“Đúng vậy.” Nếu như không vì cừu hận, Haidar và Kiều Tang sẽ trở thành những người bạn tốt, đáng tiếc cậu lại là người mà Ashurnasirpal yêu nhất. Haidar cười hoang dại, “Nếu như ngươi bị bắt đi, trở thành người của Babylon Vương, Ashurnasirpal nhất định sẽ nổi điên.”
Hoá ra hết thảy đều là giả dối! Kiều Tang cay đắng.
Thấy đối phương nắm cò súng, buộc cậu phải phản kích, “Anh chưa mở chốt an toàn!”
Haidar không hiểu, nhưng hình như khẩu súng không phát huy tác dụng vốn có của nó. “YAA.A.A.. ——” Kiều Tang nhân lúc đối phương còn đang hoang mang liền tiến lên đoạt lấy khẩu súng.
Va chạm khiến hai người cùng ngã —— Vật lộn không ngừng, súng cùng Vương Giả Chi Thược vương vãi trên đất.
Bốn mắt cùng chăm chăm nhìn khoá vàng, tia sáng loé lên trong mắt như muốn giết người.
Haidar vùng khỏi Kiều Tang, cướp được dây chuyền và rút kiếm, “Ngươi phải chết!” Y gào lớn, đâm kiếm về phía Kiều Tang.
“Không...” Kiều Tang hoảng sợ tránh né, lại nhưng cánh tay phải vẫn bị một vết cắt nông, cậu nhịn đau vùng dậy nắm chặt khẩu súng trên đất, mở ra chốt an toàn —— viên đạn găm vào vai trái Haidar, dừng lại thế công của y, “YAA.A.A.. ——” Y thẹn quá hoá giận mà gầm thét.
Kiều Tang bị con Quỷ giận dữ doạ cho hoảng hồn, lùi dần về phía sau trốn chạy. Haidar đuổi theo, nắm chặt quần áo đối phương đem cậu kéo lại, giơ kiếm định đâm cậu. Chợt một trận gió cát xoáy lên, cả hai cơ hồ đứng không vững…
”Ah~ ” Kiều Tang hô to, trong miệng đều là cát bụi, đột nhiên bão cát nổi lên khiến hai người khốn đốn ngã xuống. Gió “Vù vù...” gào thét. Cả hai đều khủng hoảng, muốn trốn chạy nhưng đều bị cuốn vào cuồng phong
“Cứu mạng ——” Kiều Tang thống khổ la lên, dần dần không thể hô hấp mà mất đi ý thức.
“Tiểu Tang...”
Nghe được tiếng gọi, Kiều Tang cho rằng cậu đang ở trong mộng. Cố căng mắt, đèn huỳnh quang trên trần nhà khiến cậu chói mắt...
“Tiểu Tang!”
Dưới ánh sáng trắng, cha cậu khóc đỏ mắt nhìn cậu, bàn tay lớn vuốt mặt con trai, xúc cảm này... Chân chân thật thật, không phải tại nằm mơ!
“Cha...?” Tiếng nói khô khốc, Kiều Tang thấy mình nằm trên giường bệnh treo lủng lẳng chai dịch truyền, ngoại trừ cha cậu và Tiến sĩ Robert, người đến người đi vội vã ngoài hành lang, còn có vài ngườiIraqvà lính Mỹ bị thương.
“Con ở đâu thế này?” Nhất thời ý thức cậu trở nên hỗn loạn.
“Baghdad, quân Mỹ tấn côngBaghdad... Con đang ở trong bệnh viện.”
“Baghdad...” Kiều Tang mơ mơ thực thực.
“Con trai ah!” Kiều Văn tựa vào Kiều Tang bật khóc, “Chúng ta tìm khắp nơi mà không thấy con... Đã nhiều ngày trôi qua, còn tưởng con đã... May mắn quân Mỹ đem con trả lại... Ổn rồi, ổn rồi! A di đà phật... Bồ Tát phù hộ!”
Robert cũng không ngớt miệng Chúa phù hộ chúng ta, con trai bạn ông đã may mắn bình an trở về.
Cha khóc Kiều Tang cũng khóc theo ~ ngôn ngữ quen thuộc, rốt cục cậu có cảm giác chân thực mình đã trở lại thế kỉ XXI. Miễn cưỡng vận động một chút, cậu ôm lấy cha, cánh tay băng bó có chút đau. Cuộc chiến ởAssyria, bão cát, còn có...”Haidar!”
Cậu hô lớn, “Haidar đâu? Cha, có nhìn thấy một người thanh niên tóc nâu dài... Anh ta cầm kiếm... Muốn giết con?” Tại sao mình lại từ Cổ đại trở về được hiện tại? Haidar cũng đã tới nơi này, hay chỉ mình cậu?
“Cầm kiếm muốn giết con? Không có người như vậy...”
Phụ thân lắc đầu, nói rằng quân Mỹ chỉ tìm thấy cậu, không có ai khác đi cùng nữa.
“Làm sao có thể như vậy… Anh ta cùng con bị cuốn vào bão cát...” Kiều Tang mờ mịt, “Vương Giả Chi Thược thì sao? Cha, chiếc khoá vàng của Quốc vươngAssyriathì thế nào?” Cậu cố chống người dậy.
“Con đừng cử động, bác sỹ nói thân thể con còn yếu phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Kiều Văn ấn con trai nằm xuống, trông thấy khuôn mặt sốt ruột của cậu thì thở dài một hơi, “Vương Giả Chi Thược... Không thấy rồi.”
“Tìm không thấy?” Kiều Tang khó hiểu.
“Có thể do trận oanh kích nên đã biến mất. Ai, trận chiến này đã hủy quá nhiều văn vật Iraq Cổ đại.” Kiều Văn thở dài.
“Không phải!” Kiều Tang mãnh liệt lắc đầu, “Vương Giả Chi Thược... Ashurnasirpal giao nó cho con... Là Haidar… Anh ta đoạt đi mất rồi...” Vừa nghĩ tới chiếc khoá vàng là cậu không ngừng tự trách bản thân.
“Tiểu Tang?” Kiều Văn lo lắng định hỏi lại nhưng có y tá đến di chuyển phòng bệnh nên đành tạm dừng cuộc nói chuyện, ông theo con trai rời đến bệnh phòng khác...
Ông nhìn chăm chú khuôn mặt mệt mỏi đang nhíu lại của con trai, nhịn không được nghiêng người ôm cậu, “Con đã chịu khổ rồi, ba ba thực xin lỗi!” Ông nhẹ giọng an ủi, “Hiện tại con phải hảo hảo nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa... Đợi bác sỹ đến xem qua, nếu có thể xuất viện thì chúng ta lập tức rờiBaghdad, trở về Đài Loan.”
Rời khỏiBaghdad, trở lại Đài Loan...? Hai mắt tràn ra dòng nước nóng hổi, Kiều Tang hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không thể suy nghĩ.
Quân Mỹ sau khi tấn công và đóng tạiBaghdad, chiến sự ởIraqcũng tuyên bố chấm dứt. Anh Mỹ một mặt lập lại trật tự ở nước Trung Đông này, mặt khác truy đuổi tàn quân khủng bố…
Tất cả những chuyện này, Kiều Tang nghe được từ cha và mọi người xung quanh.
”Ta mua được vé máy bay rồi, Tiểu Tang, ngày mai chúng ta có thể trở lại Đài Loan.”
Rời Baghdad... Trở về Đài Loan? Tâm trạng Kiều Tang phảng phất như bị cái gì đè lại, phiền muộn trầm trọng, đến thở cũng đau đớn. Nước mắt vương trên má chưa khô đã lại đón nhận những dòng lệ khác…
Nước mắt nhỏ trên trang sách —— Tân vương 17 tuổi Ashurnasirpal II của đế quốc Assyria sau cuộc chiến vớiBabylon, đột tử không rõ nguyên nhân.
“Ashurnasirpal...” Hai tay nắm chặt sách lịch sử, Kiều Tang khóc to ”Cậu sẽ không chết... Sẽ sống rất lâu...  Cậu không thể ra đi sớm như vậy được!”
Tất cả mọi người đều không biết, chỉ có một mình cậu hiểu: Lịch sử đã bị thay đổi, Ashurnasirpal đã chết ~ sống không đến hai mươi tuổi ——
Tôi yêu cậu!
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Ashurnasirpal.
Ta yêu cậu, Tang...
Ashurnasirpal dịu dàng thổ lộ bên tai cậu.
Hắn không để ý bản thân gặp nguy hiểm mà đến cứu cậu, còn cậu thì sao? Cậu đã làm cái gì... Né tránh hắn, đem Vương Giả Chi Thược giao cho Haidar —— “Tại sao cậu lại chết... Là do tôi làm hại? Thật xin lỗi...” Kiều Tang ôm đầu gối thút thít nỉ non, răng cắn chặt ngón tay, ”Ashurnasirpal… Thực xin lỗi... Thực xin lỗi...”
Cho tới giờ khắc này, cậu dần dần hiểu rõ nỗi thống khổ đến nghẹt thở của mình, đó là day dứt muốn đi gặp hắn. Có thể đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa… đều không thể trở về thế giới ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.