Sa Mạc Phong Bạo

Chương 6:




Nhờ phương thuốc của Bashaarat, cộng thêm không bị Ashurnasirpal quấy rầy, vết thương nghiêm trọng trên lưng Kiều Tang cũng dần dần kết vảy. Điều này khiến Kiều Tang cảm thấy bội phục y thuật của người cổ đại. Thân thể giảm bớt đau đớn thống khổ và không phát sốt… Cậu vui vẻ xuống giường động tay duỗi chân, tuy còn chút khó chịu nhưng nếu so với lúc trước không thể cục cựa, phải nằm chết dí trên giường thì tốt hơn vạn lần.
Bashaarat theo lệ tới kiểm tra tình hình bệnh nhân, thay thuốc băng bó, anh mỉm cười nhìn Kiều Tang hỏi thăm, “Hôm nay cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Mặc dù phải nghỉ ngơi dưỡng thương nhưng Kiều Tang không hề lười biếng, theo Haidar học tập ngôn ngữ của nơi này.”Tôi ổn!” Cậu khoe khoang thành quả thu được, “Trước kia… rất đau… Hiện tại, không đau nữa.”
Đứng ở bên giường, Haidar cười nhìn Kiều Tang nói chuyện chưa được trôi chảy, rồi khoa tay múa chân cố gắng biểu đạt ý tứ. Lúc Bashaarat nói một loạt những câu dặn dò khuyên nhủ, anh liền dùng vài câu đơn giản hỗ trợ cậu, “Bashaarat nói, cậu nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa thì có thể ra ngoài hóng hóng gió, phơi nắng một chút.”
“Mặt trời?” Kiều Tang chỉ ra bầu trời bao la bên ngoài cung điện.
“Đúng vậy.” Haidar chăm chú nhìn đôi mắt ngời sáng của cậu.
Đã kiểm tra thân thể và thay thuốc, Kiều Tang đưa mắt nhìn Bashaarat và theo anh ra ngoài. Chợt cậu trông thấy trong vườn có một chàng trai vác viên đá lớn dùng để trang trí vô ý làm vỡ chậu hoa, bị gã giám nô chửi bới đánh đập tàn nhẫn. Tâm trạng cậu xấu đi, quay người trở lại cung điện.
“Vườn hoa… Người kia có phải là.. Cố gắng?”
Haidar hiểu ra vì sao tươi cười trên môi Kiều Tang vụt tắt.”Không phải Cố gắng, là đầy tớ.” Anh thở dài.
“Nô lệ?”
“Đúng.”
Được chỉ cho chỗ sai, Kiều Tang liền phát âm đúng, cậu thắc mắc với người con trai cùng tuổi, “Haidar… Tôi có thể hỏi cậu một việc không?”
“Chuyện gì?”
Được hồi đáp, Kiều Tang tiếp tục hỏi, “Cậu… hiểu biết rất nhiều… Biết đọc, biết viết… Có học thức. Tại sao lại phải… làm những chuyện này?”
Thời gian này cậu học được một chút ngôn ngữ và cũng biết trong cung điện Calah có rất nhiều nô lệ, làm nhiều loại việc phục vụ chủ nhân, tất cả những công việc dù là nặng nhọc nhất hay hạ đẳng nhất đều đến tay họ.
Haidar không thể là nô lệ, với học vấn và tu dưỡng của anh thì hẳn phải làm quan, nhưng vì sao lại đầy đoạ mình ở nơi này làm chân sai vặt? Kiều Tang cảm thấy đáng tiếc thay cho anh.
“Nhìn cậu không giống người Assyrian, vì sao lại ở nơi này...?” Kiều Tang thận trọng hỏi.
Nghe vậy, Haidar sắc mặt nhợt nhạt. Anh do dự một hồi, rốt cục cười khổ lên tiếng, “Đúng vậy, ta không phải người Assyrian.”
Ngừng lời, hít thở sâu, Haidar lựa chọn từ ngữ mà cậu biết, tiếp tục nói, “Ta là người Syrian, lúc đất nước ta vẫn còn tồn tại thì ta thuộc Vương tộc, đảm nhiệm chức vụ Thần quan trong Thần điện.
“Cậu là người Syrian... Thần quan?” Kiều Tang kinh ngạc, Syria là quốc gia bị người Assyrian chiếm đoạt. “Cậu bị Ashurnasirpal bắt hay sao? Người nhà của cậu...”
“Vương tộc đều đã chết, lúc bị tấn công thì Phụ vương ta đã bị giết chết. Ta không phải bị bệ hạ bắt mà là em trai của người, Bayyan, hắn đem ta về thành Calah...”
“Em trai Ashurnasirpal?” Kiều Tang nghi hoặc, “Nhưng mà, vì sao cậu lại... ở bên cạnh Ashurnasirpal?” Mặt ủ mày chau, dung nhan tuấn tú kia không muốn nói nhiều, Kiều Tang chẳng thèm đếm xỉa đến mà tiếp tục hỏi.
Haidar thở dài, để cho Kiều Tang ngồi xuống rồi cầm lấy lược bắt đầu chải mái tóc vàng rối tung của cậu. Kiều Tang thích Haidar giúp cậu chải đầu, vì động tác của anh luôn nhẹ nhàng, không làm đau cậu. Không chỉ như vậy, khi cậu bị thương nặng nằm ở trên giường không thể động đậy, anh chăm sóc cho cậu từng chút một. Lúc cậu bị Ashurnasirpal hành hạ, anh cũng không dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.
Ở bên Haidar, Kiều Tang sẽ không có cảm giác mình là kẻ bị vứt bỏ tại nơi xa lạ, sợ hãi và cô đơn. Bất an cũng có thể vơi đi ít nhiều...
“Cậu nghĩ tôi giống cậu? Cũng không tự nguyện ở lại Assyria?” Kiều Tang xúc động, “It nhất, cậu vẫn là người của thời đại này… Còn tôi là người tương lai … Dù nói như thế nào cũng không ai tin…. Tôi không thể đợi ở chỗ này... Tôi muốn về nhà!” Nói xong thì khoé mắt cậu đã ướt át. Vì sao lại tới nơi này? Càng không biết làm thế nào để trở về thế kỷ XXI?
“Ta tin cậu không cùng thời đại với chúng ta.”
Kiều Tang sửng sốt.”Haidar...?” Có phải cậu nghe lầm không? Cậu quay đầu nhìn về phía con người nhu hòa kia.
”Trong ngục giam, lúc bệ hạ nghi vấn cậu tới từ ba ngàn năm sau... Thì ta đã tin tưởng cậu là người tương lai.” Haidar chải mái tóc vàng óng ánh, nói ra những từ mà đối phương có thể hiểu rõ.
“Haidar... Cậu thật sự tin tôi là người tương lai?” Miệng Kiều Tang không thể khép nổi vì khó tin.
“Đúng vậy.” Ngừng chải tóc, Haidar nghiêm túc, “Trong lĩnh vực hiểu biết của Thần quan chúng ta, nếu như một người cầu Thần vật, hắn có thể sử dụng Thần lực để triệu hoán người mang Thần vật đến đây.”
“Các loại…, chờ một chút, cậu nói chậm lại… Tôi không hiểu cho lắm...” Kiều Tang sốt ruột, chỉ sợ bỏ qua điểm trọng yếu… Khi cậu cẩn thận lắng nghe đối phương giải thích, vẫn là không thể tưởng tượng ra, “Thần lực... Có thể đưa người tới không gian khác? Tôi không hiểu... Là ai muốn kêu gọi tôi đến Assyria? Vì sao lại làm như vậy?” Cậu càng thêm hoang mang.
”Điều này ta cũng không rõ.” Haidar lắc đầu, chỉ có thể dùng một chút kiến thức Thần học giúp đỡ Kiều Tang, “Cậu nghĩ lại xem lúc bị đưa tới đây, trên người có mang theo bất cứ Thần vật gì của Assyria không?”
“Không có, tôi kiếm đâu ra Thần vật gì chứ——” Kiều Tang thốt ra, trong đầu đột nhiên nghĩ đến thứ đó: “Đợi một chút, tôi nghĩ...”
Cậu kinh hô, “Vương Giả Chi Thược! Lúc ấy, Vương Giả Chi Thược nằm trong tay tôi!”
“Tôi vì đi nhặt chiếc vòng đó… mới bị đạn bắn trúng... Chẳng lẽ… là lúc đó nên mới có thể bị cuốn tới đây? Nhưng mà vì sao... chiếc vòng đó là cổ vật… trong Viện bảo tàng những người khác đều đã chạm qua? Vì cái gì hết lần này tới lần khác chỉ tìm tới tôi?”
Haidar không hiểu câu cuối của Kiều Tang, cũng không trọng yếu, gấp rút nhất chính là, “Vương Giả Chi Thược được Thần Ninurta chúc phúc, thuộc về quân vương Assyria xứng đáng đeo nó, có thể nói đó là vật có Thần lực lớn nhất.” Anh trầm tư, tiếp tục nói: “Ta đoán cậu bị đưa từ thế giới của cậu tới, ắt hẳn là có liên quan với Vương Giả Chi Thược?”
“Tại sao có thể như vậy?” Kiều Tang nín nhịn gào thét, “Tôi muốn đem nó rời xa chiến tranh… không hề làm bất cứ chuyện xấu gì! Đây chính là hình thức... Làm sao bây giờ? Tôi... tôi còn có thể trở về thế giới của tôi không?”
Haidar nhìn chàng trai bối rối, bất lực nắm chặt lấy anh như niềm hy vọng duy nhất, ”Đừng sợ, để ta suy nghĩ thêm đã. Ta từng xem qua nghi thức trên sách, người muốn đến tương lai phải nhờ Thần vật chỉ dẫn phương hướng, cậu tới đây thông qua thần vật nào thì chính nó sẽ đưa cậu về. Nếu Vương Giả Chi Thược vẫn còn trên tay cậu, có lẽ ta có thể mở nghi thức trợ giúp cậu trở lại thế giới của mình…”
“Tôi có thể trở về? Thật sự... Cậu có thể giúp tôi trở về?”
“Chỉ cần có Vương Giả Chi Thược, ta có thể thử... Nhưng ta không dám cam đoan nhất định sẽ thành công.”
Nghe vậy, Kiều Tang rầu rĩ trở nên vui vẻ hơn một chút, dù cho người ta chỉ nói có thể thử xem, không nhất định thành công. Vậy cũng không sao, so với hoàn toàn tuyệt vọng thì tốt hơn nhiều!
Xoay người, Kiều Tang trông thấy Haidar biến sắc, cậu nhìn về phía trước, phát hiện —— “Các ngươi đang nói chuyện gì?” Thân hình cao lớn hất tà áo choàng, ngẩng cao đầu bước vào trong điện.
Haidar không dám nhiều lời, vội vàng quỳ trên mặt đất nghênh đón quân chủ. Ashurnasirpal ở trước mặt mà Kiều Tang dám không quỳ? Hắn nhẫn nhịn hỏi, “Vết thương của cậu sao rồi?” Kiều Tang giận dữ không thèm đáp lời, trong lòng cậu hận thù người kia cùng con sư tử của hắn.
Cảm giác không khí không ổn, Haidar trả lời thay, “Bệ hạ, thương thế của Kiều Tang tốt lên rất nhiều. Bashaarat đã nói, cậu ta chỉ cần nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa là có thể ra ngoài bên ngoài đi lại một chút.”
“Vậy sao? Rất tốt.” Cởi áo choàng xuống để cho Haidar đặt ở trên ghế, Ashurnasirpal hạ lệnh, ”Ở đây không có chuyện của ngươi, đi ra ngoài.”
Nghe vậy, Haidar không khỏi lo lắng nhìn người bên cạnh. “Không! Anh ở lại!” Kiều Tang ra lệnh, đồng thời đối với nam nhân xâm phạm cậu tỏ thái độ thù địch, “Hèn hạ … Anh mới phải cút ra, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Tóc vàng nói ngôn ngữ Assyria nhưng lại đang mắng người? Ashurnasirpal nhướn mi, “Nơi này là tẩm cung của ta, cậu đuổi ta đi?” Khó có thể tha thứ cho sự vô lễ của đối phương.
“Anh, anh...” Tiếng cười của người đàn ông làm cho Kiều Tang đỏ mặt tía tai. Haidar kinh hãi trước sự nói năng lung tung của Kiều Tang. Anh hiểu được quốc vương kiên nhẫn nhiều ngày không về tẩm cung là có dụng ý, lúc này bỗng dưng ngài xuất hiện khiến anh lo lắng, “Bệ hạ... Bashaarat nói, mặc dù vết thương của Kiều Tang đã ổn hơn, nhưng vẫn phải cẩn thận chú ý chăm sóc, nếu để miệng vết thương tiếp tục bị kích thích, sẽ rất không tốt —— ”
“Điều này ta biết, sẽ có chừng mực.” Ashurnasirpal cắt ngang mấy câu nói dài dòng.
Bị đôi mắt chim ưng chiếu tướng, Kiều Tang khủng hoảng trốn ở sau lưng Haidar. Cánh tay run rẩy khiến Haidar khó xử.
“Haidar, sao còn chưa đi ra?” Ashurnasirpal không thích tên nô bộc tới gần Sứ giả của Thần linh. Lời lẽ nghiêm khắc, Haidar không thể không tách khỏi Kiều Tang!
“Đừng đi...” Kiều Tang vội vã, chỉ sợ lại gặp phải tình cảnh thê thảm lúc trước. Haidar cũng không muốn rời đi, hơi nhướng mày, nhưng cuối cùng anh đành lúng túng lên tiếng, “Thực xin lỗi... Ta không thể vi phạm lệnh của bệ hạ.”
Miễn cưỡng kéo đôi tay đã phát run ra, Haidar quay người rời đi, thậm chí không dám nhìn biểu cảm trên gương mặt quân vương.
”Grào...” Kiều Tang bối rối đuổi theo lại bị tiếng rống của Sư Tử doạ dẫm, sợ tới mức khựng lại. Ashurnasirpal nhìn người nô lệ rời tẩm cung, hồi sau mới hướng tới chàng trai mặt mày trắng bệch mà ra lệnh cho mãnh thú, “Simba, ngồi xuống.” Kiều Tang trừng mắt chết trân, súc sinh kia hiểu tiếng chủ nhân liền nằm xuống bên chân cậu. Cậu muốn chạy trốn, nhưng thân thể bị hù đến cứng ngắc, chân tay không chịu nghe lời.
Ashurnasirpal đến bên người đã tái nhợt run rẩy trước mặt, cười cợt, “Không cần sợ nó, từ nó đã được ta nuôi lớn, không có mệnh lệnh của ta thì nó sẽ không tùy tiện cắn người.”
Kiều Tang không nghe thấy bất kì lời nào, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung ở cái đuôi dã thú khổng lồ đang lắc lư, so với dã thú thì người đàn ông này càng đáng sợ hơn!
Trên ngực Ashurnasirpal đeo dây chuyền Hồng ngọc lấp lánh, Kiều Tang liền nhớ tới những gì Haidar vừa nói… Chỉ cần có Vương Giả Chi Thược là cậu có thể về nhà! Nếu như mở miệng mượn tên chết tiệt kia, hắn sẽ cho sao?
Bỗng dưng, bàn tay thô ráp to lớn chạm vào khuôn mặt Kiều Tang, “Làm gì vậy?” Theo phản xạ, cậu quát, “Tiểu nhân hèn hạ, khốn kiếp, trứng thối... Tránh xa tôi ra!”
Mấy câu chửi bới Kiều Tang yêu cầu Haidar dạy, giờ phút này hoàn toàn phát huy công dụng.
”Grao...” Nghe thấy giọng nói phẫn nộ, Simba gầm nhẹ thị uy, lập tức cậu nhóc kia sợ hãi câm như hến.
“Không tệ lắm, mấy câu mắng chửi người càng ngày càng chuẩn.” Ashurnasirpal khoanh tay trước ngực, cười cười nhìn người đang mắng chửi chợt im bặt, không dám cả thở mạnh vì bị sư tử doạ. Một lát, ánh mắt hắn dừng trên bộ quần áo màu vàng rách rới dính đầy máu, ném ra một câu, “Haidar làm gì thế? Tại sao vẫn còn để cho ngươi mặc mấy thứ kì dị này? Người đâu!” Quay đầu, hắn lớn tiếng gọi nữ tỳ canh cửa.
Kiều Tang nhìn đám nữ tỳ hai tay dâng quần áo, lập tức kháng nghị, “Tôi không phải người Assyrian, tôi không muốn mặc y phục của các người” Hai chân tuy cứng ngắc không nhúc nhích được, nhưng tay vẫn có thể miễn cưỡng hoạt động, cậu dốc sức liều mạng vung tay, mặc kệ vết thương thống khổ, vặn vẹo toàn thân, “Tôi phải mặc ta áo sơ mi, quần jean... Tôi chỉ thích những thứ này!”
Miệng toàn nói những điều chẳng ai hiểu… Sứ giả của Thần linh phản kháng thật sự kịch liệt, không cho đám nữ tỳ tới gần. Bất đắc dĩ, Ashurnasirpal đành phất tay bảo các nàng ra ngoài, bản thân cũng nhượng bộ vài bước, trước hết để cho kẻ kích động này bình tĩnh trở lại.. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.