Buổi sáng, Dụ Hạ thức dậy đã gần 9 giờ, cậu lật đật bò dậy, chỗ tư mật vừa mới được khai bao bị đụng đến, đau đến nhe răng trợn mắt, lúc này mới nhớ tới tối qua lúc mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, Thích Tầm Chương hình như có ghé vào lỗ tai cậu nói, hôm nay giúp cậu xin nghỉ nửa buổi, cho cậu ngủ thêm một lát.
Một lần nữa nằm xuống giường, Dụ Hạ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, vì nguyên nhân xin nghỉ này, thực sự rất mất mặt.
Nằm lăn qua lăn lại một lát, cậu cũng bò dậy, mang dép lê ra khỏi phòng.
Trong bếp dường như có mùi đồ ăn bay ra, Dụ Hạ đi tới, Thích Tầm Chương đang chiên trứng ốp la, bị cậu ôm lấy eo từ phía sau.
Dụ Hạ cười hì hì nói sát bên tai Thích Tầm Chương: "Chú..."
Thích Tầm Chương đè tay cậu lại: "Đừng lộn xộn, coi chừng dầu văng lên tay."
Dụ Hạ không coi đó là chuyện to tát, ôm anh không chịu buông: "Chú, hôm nay sao anh không đi làm?"
"Em ăn sáng xong rồi anh đi, " Thích Tầm Chương tắt lửa, cho trứng đã chiên xong vào đĩa, rót xì dầu, xoay người lại kéo Dụ Hạ ra, "Nhanh đi rửa mặt trước đi rồi ăn."
Dụ Hạ đi vào phòng vệ sinh, 10 phút sau bước ra, trên người mặc một cái áo thun, phía dưới chỉ mặc mỗi quần lót, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, nhảy chân sáo tới, khom lưng ôm cổ Thích Tầm Chương đang ngồi ăn sáng.
Thích Tầm Chương nắm lấy tay cậu, ôm cậu ngồi lên người mình, cực kỳ bất đắc dĩ: "Sáng sớm đã tinh lực dồi dào như vậy rồi? Tối qua không làm em mệt sao?"
Dụ Hạ hôn một cái lên mặt anh: "Không có, chú còn phải cố gắng hơn nữa."
Thích Tầm Chương giơ tay, vỗ một cái vào mông Dụ Hạ, Dụ Hạ cười cứng đờ, ủy khuất cụp mắt xuống: "Anh đánh em làm gì?"
Thích Tầm Chương cau mày nói: "Để em đừng nói nhảm nữa, mới tí tuổi học cái gì không học, lại học mấy thứ tào lao này, ngoan ngoãn ngồi đây ăn sáng, lát nữa về phòng học bài."
Dụ Hạ "Shhh" một tiếng: "Anh lúc ở trên giường không có như vậy, bây giờ lại giả bộ đứng đắn, đồ lừa đảo."
Thích Tầm Chương nặn nặn cằm cậu: "Đừng khua môi múa mép với anh, nhanh ăn đi."
Ăn thì ăn, Dụ Hạ ngồi sang một bên, ngoan ngoãn cầm đũa, không ngừng nhai đồ ăn: "Em tới công ty với anh, em không muốn ở một mình."
Thích Tầm Chương cũng không có ý kiến gì: "Được thôi, nhưng anh phải làm việc, em không được ồn ào, đi theo cũng phải học bài."
"Được ạ."
Lúc đến công ty đã qua 10 giờ, Thích Tầm Chương vừa vào phòng làm việc liền bắt đầu bận rộn, thư ký bước vào đưa đồ ăn nước uống cho Dụ Hạ, Thích Tầm Chương ra hiệu cho cậu: "Em vào trong phòng nghỉ học bài đi, chỗ này lúc nào cũng có người ra vào."
Dụ Hạ không vui: "Sao anh muốn em đi vào trong? Em không gặp được người khác sao?"
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ giải thích: "Em ngồi ở đây có thể chuyên tâm học à?"
"Em đi vào trong không nhìn thấy anh, khác với ở trong nhà chỗ nào, em muốn ở đây." Dụ Hạ kiên trì.
Thích Tầm Chương không thèm để ý đến cậu nữa, dời lực chú ý vào lại văn kiện trong tay.
Dụ Hạ nằm nhoài trên bàn trà không yên lòng làm đề tiếng Anh, thỉnh thoảng nhìn Thích Tầm Chương một cái, cắn chặt môi trong lòng có chút không vui.
Ngày hôm sau của đêm đầu tiên lại lạnh nhạt như vậy, thật quá đáng...
Bài thi làm được một nửa, Dụ Hạ liền cuộn tròn vào ghế sôpha ngủ, tầm mắt Thích Tầm Chương từ trên màn hình dời qua, đứng dậy đi vào phòng nghỉ lấy chăn đắp cho cậu.
Mấy người giám đốc chi nhánh đến báo cáo công việc với Thích Tầm Chương, vừa bước vào liền nhìn thấy Dụ Hạ tùy ý nằm sấp trên ghế sôpha ngủ, nhất thời có chút do dự có nên ở lại không, Thích Tầm Chương nhấc cằm, ra hiệu bọn họ: "Ngồi đi, nói nhỏ chút là được."
Dụ Hạ mơ mơ màng màng ngủ nửa tiếng thì mở mắt ra, người trong phòng làm việc còn chưa đi, cậu ngồi dậy, liếc mắt nhìn Thích Tầm Chương một cái, Thích Tầm Chương đang bàn bạc công việc với người ta, vẻ mặt nghiêm túc trán khẽ nhăn lại, nói gì đó một câu cậu nghe cũng không hiểu.
Dụ Hạ uống một hớp nước, nằm lên bàn trà tiếp tục giải đề.
Qua thêm nửa tiếng nữa, mấy người kia cuối cùng cũng nói xong, vội vã đứng dậy rời đi, Dụ Hạ nghe tiếng động, không ngẩng đầu, ngón tay lung tung xoay bút, bĩu môi.
Thích Tầm Chương đi tới trước bàn trà đứng lại, lúc này Dụ Hạ mới từ từ ngẩng đầu, nhìn anh: "Anh bận như vậy, em ở đây có phải anh chê em phiền không?"
"Gần trưa rồi, em muốn ăn gì?"
"Anh chê em phiền thì cứ nói đi, lần sau em không tới là được rồi."
Thích Tầm Chương khom lưng qua, giơ tay vuốt tóc Dụ Hạ, bàn tay dời đến sau gáy cậu, nhẹ nhàng nặn nặn: "Không vui sao?"
Dụ Hạ hừ hừ: "Không có."
"Không vui thì không vui, đừng chối, nói đi, anh đắc tội em chỗ nào."
Dụ Hạ yên tĩnh nhìn anh, một lát sau vươn tay vòng lên cổ anh, nở nụ cười: "Bây giờ vui rồi."
Thích Tầm Chương nhíu mày, trở mặt cũng nhanh thật: "Vậy trưa muốn ăn gì?"
Dụ Hạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: "Thịt nướng."
Thích Tầm Chương hôn lên môi cậu: "Được, lát nữa chúng ta đi."
Lúc ngồi vào một tiệm thịt nướng ồn ào, Dụ Hạ có chút không dám tin, Thích Tầm Chương vậy mà thật sự đang cùng cậu tới chỗ như thế ăn cơm, Thích Tầm Chương bình tĩnh giúp cậu tráng nóng chén dĩa, nhắc nhở cậu: "Em đừng gọi quá nhiều, cũng đừng gọi cay quá, tiết chế một chút."
Dụ Hạ dán sát tới bên cạnh anh cọ cọ, cười: "Chú à, tới chỗ như thế không có hợp với thân phận của anh đâu?"
"Không phải em muốn ăn sao?" Trong mắt Thích Tầm Chương cũng mang ý cười, nhìn Dụ Hạ.
"Cho nên anh mới theo em tới?"
"Ừm, em thích, anh liền cùng em đến ăn, không được sao?"
Dụ Hạ khoa trương "Oa" một tiếng: "Được, chú quá tốt rồi."
Thích Tầm Chương cong cong khóe môi, nhìn ra được, Dụ Hạ lúc này vui vẻ thật.
Phải dùng cách như thế nào với cương vị người yêu bên cạnh Dụ Hạ, kỳ thực anh cũng không chắc chắn, dù sao Dụ Hạ còn nhỏ hơn con anh, anh sẽ không tự chủ được mà bày dáng vẻ trưởng bối trước mặt Dụ Hạ, thay đổi vai vế luôn phải cần thời gian, chỉ có thể từng bước lần mò đến, cũng may Dụ Hạ đơn thuần, lòng dạ hẹp hòi tuy nhiều, nhưng không có nhiều đa đoan phức tạp, tâm sự hầu như không nhịn được.
Lúc chờ món ăn được mang ra, Thích Tầm Chương nằm bàn tay để ở dưới bàn của Dụ Hạ, ngoắc ngoắc lòng bàn tay của cậu: "Sau này không vui thì cứ nói, đừng giận dỗi, anh không muốn lãng phí thời gian vào việc suy đoán tâm tư của em."
Dụ Hạ "xời" một tiếng: "Để chú đoán xem tâm tư của em, cũng là lãng phí thời gian à?"
"Không cần thiết, " Thích Tầm Chương nắm chặt tay cậu, "Sống chứ không phải đóng phim, thẳng thắn với nhau một chút mới có thể sống vui vẻ hơn."
Dụ Hạ bị thuyết phục: "Ừm,...có lý."
"Cho nên, vừa nãy em rốt cuộc không vui cái gì?"
Dụ Hạ nhìn anh cười: "Chú thật sự muốn biết?"
Thích Tầm Chương nghiêm túc gật đầu: "Muốn."
"Kỳ thực cũng không có gì, " Dụ Hạ hiếm thấy có chút hơi ngại, kỳ thực. cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là cậu tự mình giận dỗi bậy bạ mà thôi, nói ra có chút khó mở miệng, "Em chính là không vui... Chúng ta tối qua mới lên giường, sáng hôm sau anh không phải nên càng dịu dàng săn sóc với em một chút sao?"
"Chỉ có vậy?"
"Đúng vậy, " Dụ Hạ tỏ vẻ vô tội, "Chẳng lẽ không cần phải như thế sao?"
Thích Tầm Chương bật cười: "Em thấy hôm nay anh không đủ dịu dàng với em?"
"Chú tự hỏi lương tâm xem, có dịu dàng với em à? Sáng hôm sau anh không phải nên hôn chút sao? Kết quả em ôm anh anh còn không vui, kêu em đi rửa mặt, anh chê em không đánh răng à? Lúc ăn sáng càng quá đáng hơn, đánh mông em còn nói em, em với anh không phải đang hẹn hò sao? Sao còn phải đàng hoàng đứng đắn? Tới công ty cũng không để ý đến em, vậy sau này em không đi theo anh nữa."
Dụ Hạ thật sự thấy ủy khuất, nói miên man cằn nhằn oán trách một đống, Thích Tầm Chương càng nghe càng bất đắc dĩ, những chuyện Dụ Hạ tỉ mỉ để ý dưới cái nhìn của anh hoàn toàn không phải là vấn đề to tát.
Nhưng mà thôi, Dụ Hạ mới 18 tuổi, lần đầu tiên yêu đương, thứ mong muốn chắc chắn hơi nhiều, anh hiểu được.
"Ừm, là lỗi của anh, anh sơ suất, sau này anh sẽ thay đổi." Thái độ Thích Tầm Chương thành khẩn xin lỗi.
Dụ Hạ hơi sững sờ, oán giận thì oán giận, nhưng không ngờ Thích Tầm Chương sẽ đàng hoàng xin lỗi cậu như vậy, cậu cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hơn nữa giận dỗi đã qua lâu rồi.
"... Được rồi, em cũng không phải dễ giận như vậy."
Thích Tầm Chương ôm eo cậu, hạ thấp âm thanh nghiêm túc nói: "Tiểu Hạ, anh lớn hơn em 19 tuổi, cách nghĩ đối với rất nhiều chuyện không giống với em, cũng không hiểu lắm ở tuổi của em mong đợi kiểu tình cảm gì, có lúc có thể sẽ lơ là đi cảm giác của em, em mất hứng có thể nói với anh, anh sẽ thay đổi."
Anh cứ đứng đắn trịnh trọng như thế, Dụ Hạ ngược lại có chút không dễ chịu: "Cũng không có quá đáng gì, em chỉ là tùy tiện nói một chút, chú à, anh đừng để trong lòng."
"Ừm, " Thích Tầm Chương nặn nặn eo cậu, "Trong chuyện yêu đương này, em là người mới, kinh nghiệm của anh cũng không thích hợp với em, hai chúng ta xuất phát cùng một điểm, em đừng thấy không công bằng, sau này chúng ta học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."
"Chú, lời của anh, anh nói gì em cũng tin hết." Nếu không phải chỗ công cộng, Dụ Hạ đã muốn nhào vào lòng Thích Tầm Chương ôm anh hung hăng hôn hai cái, Thích Tầm Chương thật sự nói lời đẹp quá rồi.
"Không lừa em." Cuối cùng cũng dỗ đuợc người, khoé miệng Thích Tầm Chương mang theo ý cười, "Lừa em chính là chó con."