Hứa Tịch nhảy xuống cây, vẻ mặt tươi cười đi tới, phất tay kêu lên: “Hello! Tiểu Táp Táp, em đã đến rồi!(cái này là Hứa Tịch giả vờ coi Táp Táp là học sinh của mình nên mới xưng hô như vậy)”
Đoạn Ngân Táp nhìn Hứa Tịch sợ hãi nhảy lên, thiếu chút nữa nhận không ra hắn. Chỉ thấy người trước mắt cả người bẩn thỉu, đầu đội mũ rơm sắc vàng, cầm trong tay một chiếc kéo lớn, trên người mặc áo sơ mi T xám cũ nát cùng một chiếc khố tứ giác cũ kỹ, khoa trương nhất chính là trên chân thế nhưng đi một đôi dép lê nát, một thân điển hình ăn mặc nhà vườn. Đoạn Ngân Táp thật sự không thể tin được tên làm vườn lôi thôi trước mắt, thế nhưng chính là thiên tiên xinh đẹp, so yêu tinh còn xinh đẹp hơn ba phần Hứa Tịch kia.
“Tiểu Tịch, đại bá vừa rồi trên đường trở về gặp được tiểu bằng hữu này, y nói là tới tìm cháu.” Hứa Kiệt đi lên trước giải thích, tò mò hỏi: “Tiểu bằng hữu này là ai?”
Một bên Phương Tễ và Phương Thành đồng dạng vẻ mặt tò mò, Phương Thành trong lòng đã muốn mơ hồ đoán ra đại nam sinh vừa cao vừa suất, không giống người thường( không giống người thường 0.o???)chính là tình nhân trong miệng bạn tốt.
“Một đệ tử của cháu, gọi Đoạn Ngân Táp!” Hứa Tịch đi qua, nhiệt tình ôm vai Đoạn Ngân Táp cười nói.
“Đệ tử của cháu sao lại tìm đến nơi này?” Hứa Kiệt nghi hoặc khơi mào mày kiếm.
“Đúng vậy! Tiểu Táp Táp em tới tìm lão sư làm gì?” Hứa Tịch ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Ngân Táp, giơ lên khóe môi.
Đoạn Ngân Táp mặt xanh mét, tay đặt trong túi quần nắm lại thật chặt. Nếu không phải có người khác ở đây, y thật muốn đánh cho Hứa Tịch dừng lại, hắn thế nhưng còn hảo ý tứ hỏi y đến làm cái gì, yêu nghiệt chết tiệt này thật giỏi giả bộ.
“Tôi đến nước Mỹ có việc, nghe nói thầy cũng ở nước Mỹ, liền thuận đường tới thăm thầy một chút!” Đoạn Ngân Táp cố nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi cứng rắn nở nụ cười, nụ cười kia thật sự là quái dị khó coi nói không nên lời.
“Cám ơn em! Tiểu Táp Táp thực ngoan!” Nhìn Đoạn Ngân Táp biểu tình mau khí tạc (tức giận), Hứa Tịch trong lòng cười chết.
Đoạn Ngân Táp trộm đánh giá đám người Phương Thành, âm thầm tìm kiếm cái gọi là “Tình địch”kia. Hắn phát hiện đám người Phương Thành đều ăn mặc giống Hứa Tịch, chính là Phương Thành và Hứa Tịch cùng mặc áo sơ mi xám, mà mặt khác hai người lại quang lỏa cánh tay, xích lõa thân trên, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng. Hứa Kiệt y sớm đã xếp ra bên ngoài, tuy rằng Hứa Kiệt bộ dạng thực anh tuấn uy vũ, nhưng tuổi lớn hơn Hứa Tịch rất nhiều, tuyệt đối không thể là thanh mai trúc mã của Hứa Tịch.
Quay đầu mắt nhìn Phương Tễ, Đoạn Ngân Táp lần thứ hai ở trong lòng lắc đầu, cũng không có khả năng là người này. Tuy rằng người này tương đương yêu mỵ đẹp trai, trên người có cỗ hấp dẫn nói không nên lời, nhưng đồng dạng rõ ràng lớn hơn Hứa Tịch một ít, cũng không có khả năng là thanh mai trúc mã chết tiệt kia của hắn. Duy nhất khả năng tính chỉ có người này, Đoạn Ngân Táp cúi đầu, lạnh lùng trừng Phương Tễ. Người này tuổi rõ ràng cùng Hứa Tịch không sai biệt lắm, chính là bộ dạng cũng quá thanh tú, so Hứa Tịch bộ dạng còn muốn trắng nõn thanh tú hơn. Hứa Tịch sao có thể sẽ thích loại yếu đuối gà luộc này?
Phương Tễ bị Đoạn Ngân Táp trừng sợ nổi da gà, biết hắn nhất định là hiểu lầm mình, nhanh chóng mở miệng mỉm cười nói: “Tiểu Tịch, tạm ngừng làm việc đi! Sư sinh hai người lâu như thế không gặp mặt, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, cậu nhanh chóng dẫn y về nhà đi!” Đứa nhỏ này từ xa chạy đến tìm Tiểu Tịch, xem ra y là thật sự thích Tiểu Tịch, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng hòa hảo.
“Đúng vậy! Tiểu Tịch, cháu nhanh chóng mang học sinh của cháu về nhà đi, hảo hảo chiêu đãi y!” Hứa Kiệt cũng nhiệt tình phụ hợp nói.
Hứa Tịch mắt nhìn Phương Tễ, Phương Tễ nhẹ nhàng gật đầu. Được Phương Tễ đồng ý, Hứa Tịch gợi lên khóe môi, xua tay nói lời từ biệt: “Tôi đây về trước, lát gặp lại! Tạm biệt!”
Đoạn Ngân Táp lạnh lùng gật đầu về phía Hứa Kiệt và Phương Tễ, xem như đánh tiếp đón. Đến nỗi Phương Thành, đừng nói lễ phép tạm biệt, lúc gần đi còn hung ác ngoan trừng mắt nhìn hắn một cái.
Đáng thương Phương Thành xấu hổ cười gượng hai tiếng, thối Tiểu Tịch đem hắn hại thảm, hắn thật sự hảo vô tội a!