Từng khớp xương ngón tay của Lăng Thế Nghiêm cắm chặt vào cổ tay Tiểu Nguyệt, không có một chút dịu dàng nào, hành động vô cùng lỗ mãng mà vẻ mặt vẫn làm như rất đoan chính.
Tiểu Nguyệt giãy giụa khỏi sự giam cầm trắng trợn kia, anh giật mạnh cổ tay cô về, mọi nhẫn nại trở thành ghét bỏ, rồi cuối cùng vẫn là nhẫn nại choàng tay qua ôm siết bả vai cô, buộc cô phải phục tùng ý lệnh của anh không được kháng cự.
Hai người họ giằng co trong im lặng, yêu và hận không rõ ràng hóa thành phẫn nộ giày vò nhau. Khách khứa xung quanh đều nhìn về hướng này, cuộc vui tạm thời ngưng trệ chỉ còn tiếng nhạc xập xình chẳng có ai hưởng ứng.
Đám người Lê Tùy từ tức giận, ngỡ ngàng, rồi cười xuề xòa cho qua chuyện. Bọn họ chỉ tới đây để vui chơi, không muốn gây chuyện thị phi, nhất là đắc tội với Lăng Thế Nghiêm thì càng không nên có. Đôi tay què quặt của lão Xuyên chính là một bài học đắt giá mà chẳng ai muốn phải là người tiếp theo lãnh chịu hậu quả.
"Nếu cô ta đã được đặt trước vậy thì anh Nghiêm cứ đem đi, đổi cô khác cho em là được rồi."
Thái độ niềm nở hòa nhã của Lê Tùy bị xem nhẹ, Lăng Thế Nghiêm còn chưa nghe hết câu đã mang người rời đi. Anh chỉ thông báo cho có hình thức, muốn hay không cũng không tới lượt họ lên tiếng hay cho phép.
Trong vô số ánh mắt tò mò, Tiểu Nguyệt bị kéo đi không thương tiếc, với bộ dạng chật vật khó coi này vậy mà cô vẫn còn có thể giương mắt kiêu ngạo với Mộng Hàm, và những cô gái gây khó dễ với mình trước đây.
Ai nhìn qua cũng biết cô làm thế là ảo tưởng thị uy, muốn khoe mẽ địa vị. Mà cũng phải thôi, Lăng Thế Nghiêm không phải là trời, nhưng ở Thịnh Thế anh chính là vua, giữa một dàn hậu cung lên đến cả trăm người mà chỉ có một cô gái được chọn thì hãnh diện biết mấy, bởi vậy cho nên Ninh Tiểu Nguyệt tỏ ra kiêu căng tự phụ cũng là lẽ thường tình.
Lăng Thế Nghiêm đẩy Tiểu Nguyệt ngã xuống nệm ghế, lớp vải nhung mềm mại cọ vào da khiến cô hơi khó chịu, sẵn được đà lớn mật, cô hất cằm lên gắt gỏng: "Đau!"
Khuôn mày Lăng Thế Nghiêm hơi cau lại, đến giờ phút này mà cô còn nghĩ rằng anh sẽ thương xót cô sao? Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh đã kịp đặt ra câu hỏi cho chính mình: Vì sao anh vẫn còn để cô gái ngang bướng này ở lại?
Câu hỏi tự đặt ra không có lời giải đáp, anh lơ đi ánh mắt xấc xược kia, ngồi xuống ghế, vắt tréo chân ra lệnh: "Rót rượu."
Cứng dẻo tùy lúc, Tiểu Nguyệt ý thức được bản thân phải biết tiết chế cho đúng với hoàn cảnh. Tiếng hò reo xung quanh đã quay trở lại, cô cũng buông thả với ánh đèn trần trụi trên sàn bar, không mảy may quan tâm hậu quả tiếp theo sẽ như thế nào.
Giật phăng nắp chai rượu ngoại trên bàn, Tiểu Nguyệt rót rượu ra hai chiếc ly vô cùng hời hợt, đẩy một ly tới cho Trần Khánh, ly còn lại cầm trên tay, tựa đầu vào ngực Lăng Thế Nghiêm, lả lơi khinh miệt:
"Có cần tôi đút cho anh uống không?"
Hành động khiêu khích này của cô khiến lửa giận cố kìm nén trong lòng Lăng Thế Nghiêm bùng lên dữ dội. Sắc mặt anh u ám đáng sợ, nóng không ra nóng, lạnh không ra lạnh, tựa hồ như muốn nuốt chửng cả cô.
Mắt đấu mắt, luồng sóng ngầm đã sắp dựng lên thành cuồng phong bão táp, không ai chịu thua ai, hơi thở nín nghẹn trong cổ họng lúc nào cũng có thể tuôn ra lời áp chế.
"Ninh Tiểu Nguyệt, em tưởng tôi không nỡ giết chết em ngay bây giờ sao?" Lăng Thế Nghiêm kề hơi thở nóng hổi vào sát vành tai Tiểu Nguyệt, luồn cánh tay ra sau lưng, bóp mạnh vào eo cô.
Tiểu Nguyệt nghe được mùi chết chóc kề cận, dẫu hận đến muốn móc cả tim gan kẻ thù ra để ngấu nghiến, nhưng hiện tại cô chỉ có một mình, đùa với lửa quá trớn sẽ bị bỏng, cô không muốn đẩy mình vào tình thế nguy khốn nên lẳng lặng lờ đi, lui một nước cờ.
Bộ dạng phục tùng gượng gạo này mới khiến Lăng Thế Nghiêm tạm miễn cưỡng hài lòng, quá để tâm vào cô khiến anh quên mất là mình đang có khách.
Trần Khánh ngồi ở đối diện bị xem như người vô hình đương nhiên không thể dễ chịu. Gã ta nhìn Tiểu Nguyệt rất lâu, chẳng hiểu sao Lăng Thế Nghiêm vẫn còn giữ "quả bom nổ chậm" này ở bên cạnh? Mạo hiểm như thế thì có khác nào đang chơi đùa với mạng sống của mình đâu.
"Lần trước đã nhận ra nhau sao chẳng hỏi thăm một tiếng?" Trần Khánh không còn tâm trạng để chơi bời, bỏ tay ra khỏi eo của hai cô em bên cạnh, nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào khe ngực đầy đặn của Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt đương nhiên biết ánh mắt đầy dục vọng đó đang đặt ở chỗ nào, dây kéo ở giữa ngực cô lúc nãy đã bị Lê Tùy kéo xuống một nửa. Mặc dù rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như thế, nhưng cô vẫn cố tình ưỡn ngực lên để ông ta thoải mái thưởng thức, thử xem Lăng Thế Nghiêm có phản ứng gì hay không.
"Phó cục trưởng nhớ nhầm rồi, hôm đó rõ ràng tôi nói là nhìn ngài rất quen, chỉ là không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Mà cũng không trách tôi được, ngài bây giờ và năm ấy không giống nhau, cứ như hai người hoàn toàn khác vậy."
Câu hỏi vừa rồi của Trần Khánh đã giải đáp xong thắc mắc trong lòng Tiểu Nguyệt, tấm ảnh kia chắc chắn là từ ông ta mà ra. Năm đó trường của cô tổ chức kỷ niệm hai mươi năm thành lập, một số cán bộ ở địa phương được mời đến tham dự, trong số đó có chú Trần và cả Trần Khánh.
Cô nằm trong đội văn nghệ của trường, biểu diễn xong tiết mục ca ngợi chiến sĩ thì được chụp ảnh cùng khách mời, một trong số những tấm ảnh đó được lưu vào tập san và mang đi tặng. Những anh hùng khi ấy được người người ngưỡng mộ, qua tháng năm thăng trầm, giữ được liêm khiết còn được mấy ai?
Thái độ của Trần Khánh hiện tại khiến cô đã cảm thấy an tâm hơn, ít nhất thì sự đề phòng mà Lăng Thế Nghiêm dành cho cô bây giờ chỉ có thể dừng lại ở mức nghi ngờ không hơn được nữa.
Tiểu Nguyệt bóng gió miệt thị tác phong và chuẩn mực của Trần Khánh khiến sắc mặt ông ta tối hẳn xuống, định mở miệng nói gì đó nhưng bị Lăng Thế Nghiêm lên tiếng ngắt ngang:
"Chẳng phải em nói là mình thích làm cảnh sát sao? Sẵn có mặt phó cục trưởng ở đây, học hỏi ngài ấy chút kinh nghiệm đi."
Anh hơi nheo mắt liếc vào giữa khe ngực của cô, gương mặt lộ vẻ cười cợt nhưng chẳng dễ chịu chút nào. Tiểu Nguyệt nắm được cái thóp mỏng manh như sương ấy của anh, nhưng không hề trân trọng mà lại trực tiếp đâm thủng nó.
"Học làm gì, chi bằng phó cục trưởng cho tôi mượn còng tay rồi trói cả đám người ở đây lại không phải là sẽ nhanh hơn sao?"
Cô nhìn anh, ánh mắt kiêu kỳ thách thức. Anh nhìn cô, giận đến mặt mày tái xanh. Trần Khánh ngồi đó vô cùng mất tự nhiên, niềm hứng thú đối với cơ thể Tiểu Nguyệt cũng biến mất. Gã ta nổi đóa lên muốn dạy dỗ cho cô gái không biết điều kia một trận, nhưng tự dưng lại á khẩu chẳng thốt được lời nào. Lúc này mà quát tháo dọa nạt hay bất chấp dụng hình, thì có khác nào tự sỉ nhục cái danh hiệu cao quý đang mang.
Bầu không khí quẫn bách và căng thẳng, xung đột kéo dài chẳng có điểm cắt. Cơn giận của Lăng Thế Nghiêm đã không thể hạ được nữa, anh thô bạo kéo Tiểu Nguyệt đứng lên, hất cằm về phía Trần Khánh, giọng vẫn rất điềm nhiên:
"Phó cục trưởng cứ tự nhiên, tôi có việc phải đi trước."
Nói xong, còn chẳng quan tâm khuôn mặt Trần Khánh tròn méo ra sao Lăng Thế Nghiêm đã kéo Tiểu Nguyệt rời đi. Anh dồn cô vào góc khuất giữa bức tường trước cửa thang máy, bàn tay thô sần rắn rỏi bóp lấy cổ cô, lực tay không mạnh, chỉ đủ ép cô ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
"Ninh Tiểu Nguyệt, cô quậy đủ chưa? Nằm trên giường của tôi vài lần, cô liền nghĩ là mình bất tử à?"
Lúc nói chuyện yết hầu của anh nhấp nhô, gương mặt lạnh như băng không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Mùi xì gà thoang thoảng chui vào chóp mũi Tiểu Nguyệt, chân thực mà tàn khốc đến đau lòng.
Trong cuộc tương phùng chẳng mấy vui vẻ này, cô muốn rạch nát bộ não của Lăng Thế Nghiêm ra để biết có thật sự là năm đó anh đã bắn chết cha của cô hay không? Nếu người đã chết, xác nằm dưới đại dương hay khô cháy trên bờ, lúc tắt thở có nhắn nhủ điều gì cho cô và mẹ.
Những hy vọng mỏng manh lạc lõng giữa ái hận vô biên, đông cứng trái tim chỉ để dành lại những giả dối hư hư thực thực. Tiểu Nguyệt buông thõng hai tay không kháng cự, nhìn sâu vào mắt kẻ thù, vành mi mảnh khảnh run rẩy lộ ra những da diết sầu bi.
"Tôi chỉ thuật lại những gì mà anh muốn tôi thừa nhận thôi. Lại sai rồi à?"
Thanh âm uyển chuyển hạ xuống khe khẽ, có hoảng loạn và cả tủi thân, như thể đang bị ép bức đến không thở nổi. Anh không nghĩ là cô sẽ biến chuyển thành bộ dạng ngoan hiền như thế này, ánh mắt trách móc, và câu hỏi lấp lửng kia khiến anh bứt rứt khó chịu vô cùng.
"Lại sai rồi à", cô hỏi anh, hay anh đang hỏi chính anh? Sai ở đâu rồi? Anh cũng không biết nữa…