Sắc, Giới: Còng Bạc Hay Tội Ác

Chương 29: Lạc vào bể khổ của thế gian...




Lăng Thế Nghiêm hào phóng trao cho Tiểu Nguyệt nửa câu hứa hẹn, nhưng lại thiếu kiên nhẫn để chờ cô đáp lại một cái gật đầu dù chỉ là hình thức. Đầu lưỡi anh quấn lấy đầu ngón tay của cô, một loại xúc cảm tê tái xộc thẳng vào lồng ngực, nó nhói lên, rồi lan rộng ra, rất lạ lùng, nhưng tuyệt nhiên không phải là đau đớn.
Cô nghiêng đầu nhìn vào bức tường u tối trước mặt, tránh ánh mắt gợi tình nóng bỏng của anh. Mặc dù không cam tâm tình nguyện buông lơi thân mình, nhưng dáng vẻ trước sau vẫn là e ấp ngượng ngùng, tựa như thiếu nữ thẹn thùng đem con tim trinh nguyên trao cho chàng lãng tử.
Anh khom lưng xuống, tìm kiếm lối vào trong cơn mù mịt, mắt nóng như hòn lửa, yết hầu cũng lã chã mồ hôi. Tay nhẹ nhàng miết nụ hoa non, mơn trớn lấy lòng để cánh hoa hé mở. Liếm nhẹ bờ môi khô, anh vội vàng kề tới, rồi chậm rãi, từ từ, xâm chiếm "cánh cửa" chưa từng được khai thông.
Nắm lấy eo nhỏ, anh nhẹ nhàng đẩy hông về trước, nhưng lối vào quá chật, tới được giữa chừng thì mắc kẹt lại, da với da ma sát vào nhau tạo ra một loại xúc tác mê hoặc khiến anh rối bời, tiến không được mà lùi cũng chả xong. Lăng Thế Nghiêm ngước mắt nhìn Tiểu Nguyệt, lại liếm cánh môi khô, tiếng thở dốc càng thêm nồng đậm.
"Tiểu Nguyệt, thả lỏng một chút sẽ không đau."
Giọng của anh khàn khàn, trầm thấp, tuy hạ thân nóng nảy muốn ngay lập tức phá rách tường rào, nhưng mọi cử chỉ đều hết sức dịu dàng, tuyệt đối không dùng cường quyền để xâm chiếm.
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối này của Lăng Thế Nghiêm, một người không có kinh nghiệm về chuyện giường chiếu như Tiểu Nguyệt cũng có thể dễ dàng nhận ra người đàn ông này cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào cả. Điều này thật lạ, vì theo như thông tin mà các trinh sát đi trước cung cấp thì mười lăm tuổi anh ta đã biết nếm mùi vị của đàn bà, cuộc sống vô cùng phóng túng. Nhưng từ lúc cô vào Thịnh Thế đến nay, những thứ cô biết về anh chẳng có bao nhiêu điều đúng như trong tài liệu cả.
Giống như lúc này, thay vì loay hoay tìm cách xoay sở thì anh hoàn toàn có thể dùng vũ lực để ép bức cô, hay là dùng bất cứ cách nào để bản thân đạt được khoái cảm. Nhưng Lăng Thế Nghiêm vẫn đang chờ đợi, không phải chờ cô cho phép, mà là sợ làm cô đau.
Ánh mắt ấy quá chân thành, nhưng tuyệt nhiên không phải là yêu thương nồng nhiệt. Tồn tại giữa hai người lúc này chỉ có hương vị của kích thích và ái tình tạm bợ, giống như đôi gái trai mới lớn tò mò về những bí mật khi đàn ông và đàn bà quấn quýt lấy nhau.
Thật ra Tiểu Nguyệt cũng chẳng biết phải thả lỏng như thế nào mới đúng, giờ phút này cô cảm thấy mình cũng trơ trẽn giống như anh vậy. Vốn dĩ bắt đầu không hề tình nguyện, mà bây giờ phải giúp đỡ "kẻ cướp" để hắn ta chiếm đoạt lấy mình.
Cô nắm lấy hai bên eo áo của Lăng Thế Nghiêm, nhắm chặt mắt lại, tự giác mở rộng chân ra. Cứ như thế, Lăng Thế Nghiêm từ từ đâm vào sâu bên trong, đến khi hai bên xương hông chạm sát vào đùi non của cô thì dừng lại. Một dòng nhiệt ấm nóng lập tức bao trọn lấy anh, tựa như dòng điện cao thế đánh sập hết mọi giác quan khiến anh hoàn toàn đổ gục.
Lăng Thế Nghiêm nằm trên cơ thể Tiểu Nguyệt, gò ngực của cô đỡ lấy gương mặt của anh. Ngậm lấy một bên ngực căng hồng, lưỡi anh uốn cong theo hình dạng của nó. Hông bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng, khẽ khàng, rồi khẩn trương, mạnh mẽ. Chỉ cách nhau có một cái chớp mắt, chàng trai dịu dàng vừa rồi đã hóa thành mãnh thú.
Nhổm người lên, lực đẩy của anh thêm phần bạo liệt, Tiểu Nguyệt cảm thấy thân dưới của mình như sắp nổ tung. Cô lần bàn tay lên bụng anh để chống đỡ, nhưng còn chưa kịp chạm tới lớp áo bên ngoài thì anh đã bắt lấy hai tay của cô đè xuống giường, rồi tiếp tục cuộc hoan ái căng tràn niềm hưng phấn.
Hơi thở không đều đặn trộn lẫn với âm thanh va đập của thịt và da, mười ngón tay đan siết triền miên, môi xoắn xuýt môi, trao rót loại tình không hôn thú, cũng chẳng phải là yêu đương, ấy vậy mà lại rất nồng nàn, là thật hay giả cũng chẳng phân biệt được.
Cơ thể Tiểu Nguyệt bị giày vò đến mềm nhũn ra, Lăng Thế Nghiêm thì lại như chàng lữ khách mang khối óc tò mò thích thú với chuyến phiêu lưu, mà đích tới là miền hoan lạc. Từng hồi, từng đợt tê dại nung cháy khắp toàn thân, thiêu đốt cổ họng, rồi cùng nhau há miệng ê a lời nỉ non rên rỉ.
Anh miệt mài như con thiêu thân đắm chìm trong trụy lạc, luồng khoái cảm tăng lên theo từng nấc, từng nấc, rồi vọt thẳng lên não như viên đá lạnh mắc kẹt ở đỉnh đầu. Anh nắm lấy hai bên đùi non của cô siết lại, đẩy từng cái thật mạnh, thật nhanh rồi dứt khoát rút vội ra ngoài, dòng nhiệt ấm nóng được phóng thích đáp thẳng lên bụng Tiểu Nguyệt, anh đổ rạp lên người cô, dòng chất lỏng lan ra giữa hai làn da bỗng chốc lạnh lẽo.
Mùi hương tanh nồng pha lẫn với mùi máu lan tràn trong không khí, Tiểu Nguyệt nhắm mắt lại, âm thầm xây một nấm mồ để chôn vùi loại nhục cảm vừa trải qua. Lăng Thế Nghiêm kề tới nhấm nháp vành tai của cô, đầu lưỡi anh rất mềm, còn mang theo hơi ấm.
"Đau không?"
Mồ hôi đổ đầy người mà Tiểu Nguyệt tưởng mình đang ở trong cơn rét, hai vai cô run rẩy, không phải lạnh mà là hận. Thật ra cơn đau chóng vánh này có là gì so với việc ôm súng khổ luyện trên thao trường, nhưng giờ phút này cô xuất sắc trong vai mèo con yếu đuối, ôm lấy tấm lưng áo cũng thấm ướt mồ hôi của anh, nỉ non than thở:
"Đau."
Lăng Thế Nghiêm khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt cô, rồi cúi đầu hôn lên hàng mi ẩm ướt, cơ thể từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng liếm láp từng ngóc ngách trên cơ thể cô, giống như con sói hoang đang chữa lành vết thương cho đồng loại.
Loại khoái cảm tê dại này tựa như một liều thuốc gây mê, khiến cho đôi mắt bị hành hạ nhiều đêm bây giờ nặng trĩu. Đã mấy lần Tiểu Nguyệt cố gắng chống đỡ nhưng cuối cùng vẫn không trụ nổi, trong lúc mơ màng cô cảm nhận được hơi thở của Lăng Thế Nghiêm lại kề sát bên tai, nhưng lời nói sau đó chẳng biết là ở trong mơ hay hiện thực.
"Tiểu Nguyệt, tôi ghét nhất là những người không thành thật, em là người của tôi rồi thì đừng dại dột học cách phản bội tôi."
***
Nhị Đường nhận được một phong bì chứa tư liệu cá nhân của Ninh Tiểu Nguyệt. Nương theo ánh đèn trong xe, anh châm một điếu thuốc rồi mở ra đọc. Anh say mê đến nỗi điếu thuốc tàn đến đầu lọc bỏng cả đầu ngón tay, mới giật mình thoát khỏi những dòng chữ đắt giá trong mảnh giấy mà mình đang cầm.
Trong đêm tối, ánh mắt Nhị Đường thâm thúy lóe lên. Anh mở cửa xe, kề đầu lọc còn đang cháy dở vào một góc giấy, gió bấc tạt tới làm lửa bén mồi nuốt chửng những con chữ được in đậm trong tờ giấy trắng. Đợi cho đến khi chúng tàn ra thành tro rồi hòa vào không khí, anh trở lại ghế lái đạp chân ga thẳng đến ngôi biệt thự riêng của Lăng Thế Nghiêm ở phía tây Cổ Thành.

Đèn phòng khách không được bật hết nên không gian âm u mờ mịt, khói thuốc lượn lờ trước mặt Lăng Thế Nghiêm, chẳng nhìn rõ tâm trạng của anh đang buồn vui thế nào.
Nhị Đường đứng ở đối diện, cung kính lên tiếng: "Anh Nghiêm, em đã cho người điều tra rất kỹ về xuất thân của Ninh Tiểu Nguyệt rồi, hoàn toàn không có điểm bất thường nào cả. Sau khi cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông thì cô ta được lão Bửu nhận nuôi, tốt nghiệp cấp ba xong thì phụ buôn bán ở nhà, không có bạn bè, cũng chưa từng qua lại với cảnh sát."
Xuyên qua làn khói mỏng, Lăng Thế Nghiêm liếc nhìn đôi bàn tay trống không của Nhị Đường rất lâu mới "ừ" một tiếng. Nhị Đường vẫn đứng yên một chỗ, không đoán được những suy tư của Lăng Thế Nghiêm là gì, một lát sao anh dụi tắt điếu thuốc, gương mặt góc cạnh rõ ràng hơn, nhìn vào mắt anh nói một câu không đầu không cuối:
"Cậu biết không? Ở Thịnh Thế, người mà tôi tin tưởng nhất chính là cậu."
Lăng Thế Nghiêm đứng lên, phất tay cho anh lui về. Nhị Đường đứng ngẩn ra một lúc, không biết câu vừa rồi là có ý gì? Là khen ngợi? Hay là cố ý nhắc nhở về lòng trung thành của anh? Nhị Đường cảm thấy hơi mông lung, anh quay lưng bước ra cửa lớn, vô tình nhìn thấy một bên đế giày cao gót nằm dưới bật tam cấp, anh biết chủ nhân của nó là ai. Phát hiện thú vị này khiến đáy mắt Nhị Đường thêm sâu hun hút.

Lăng Thế Nghiêm trở lại phòng ngủ, anh dựa vào cánh cửa nhìn Tiểu Nguyệt từ xa, cô đưa lưng về phía anh, cả cơ thể vùi vào trong chăn chỉ để lộ bờ vai gầy nhỏ bé. Mang theo trầm mặc anh lặng lẽ bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay ngứa ngáy lại mồi một điếu thuốc.
Dưới ánh đèn trông giống như ảo giác, Lăng Thế Nghiêm não nề nhớ lại cuộc cãi vã vừa rồi cùng Tiểu Nguyệt. Cô tức giận hỏi, có nên tin tưởng anh không? Có nên trông đợi điều gì ở anh không?
Anh trầm lặng, rồi nhếch môi cười trong thê lương, thật ra bản thân anh còn chẳng trông mong gì ở bản thân mình thì làm sao giải đáp cho cô được. Anh đã định sẵn cho mình một cuộc đời không tình yêu, không vướng bận, nhưng kể từ giây phút anh bắt đầu lề mề cân nhắc về một cô gái, thì anh đã biết mình vừa rơi vào bể khổ của thế gian…
Gió dập dờn tạt vào khung cửa sổ, mà như đang thổi nát nỗi trầm luân trong lòng Lăng Thế Nghiêm. Liếc mắt nhìn qua bờ vai trần thêm lần nữa, anh liếm liếm môi, dụi tắt điếu thuốc vừa mới đốt, nhẹ nhàng nằm xuống kéo Tiểu Nguyệt vào lòng mình, môi kề tới đặt cái hôn dịu dàng lên vai cô.
Cẩn thận bao lâu nay, mà từ lúc nào chẳng hay đã bất cẩn uống say ánh mắt của một người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.