Hai người băng núi, rừng một đêm không nghỉ mới tới được “Uẩn cốc”. Dừng tại vách đá uy nghi xám xịt một màu. Tiêu yêu nghiệt dừng lại mở bản đồ kiểm tra, nàng thuận tiện nghỉ một chút. Ai ngờ,…
-Tiêu đại ca, không xong, có rắn độc.
-Chết tiệt, quá nhiều… mau đi thôi…
-Trên vách đá cũng có…
Nàng chỉ tay lên những hang nhỏ cheo leo, những dải màu xanh, vàng, đen, trắng le lưỡi đỏ rực nhào đến, lũ lượt không dứt. Tiêu vương gia không nói thêm gì, trực tiếp kéo nàng đạp đá đi lên, tay áo tạo gió quật bay các con rắn ngu ngốc dám cản đường. Vinh Tuyệt Trần chịu trách nhiệm phía sau, ám khí bay ra nố tung từng con, máu văng đầy đá.
Chật vật một hồi, lên tới đỉnh vẫn chưa hết rắn, Vinh Tuyệt Trần cảm thấy ngực có một trận chấn động nhẹ nhưng tình thế cấp bách, vẫn mặc kệ phóng như bay.
-Nghỉ chút đi. Hắn nhìn nàng mệt mỏi nói.
-Không được, “Mộng Sâm đầm” không phải nơi để nghỉ.
Nàng kinh ngạc nói, nơi này chính là “Mộng sâm đầm”. Sương mờ phủ kín, vùng bùn lầy lội, bên dưới chính là những con kình ngư đuôi dài như rắn. Muốn qua phải dùng thuyền nhưng cơ bản nơi này chẳng có thứ gì coi là chắc chắn. Màn sương cũng không phải thứ để che mờ không thôi, còn chứa kịch độc, được sản sinh từ một loại sâm. Nàng còn nhớ Quỷ Y từng đến đây kiếm dược thảo, lúc quay về toàn thân te tua, ho sù sụ mất mấy tháng liền mới đỡ.
-Ta tự có dự tính, nàng mau ngồi nghỉ. Mặt nàng xanh lắm! Tiêu vương gia bực mình ấn nàng ngồi xuống,
-Được rồi, ngươi muốn làm gì cũng ăn cái này trước đi. Vinh Tuyệt Trần rút trong tay áo ra hai viên thuốc trong suốt như pha lê, tự cho mình một viên, còn lại cho hắn.
-Cái này? Tuy vẫn ngoan ngoãn uống nhưng mỗ yêu nghiệt vẫn không nén nổi tò mò hỏi.
-Là giải dược trị bách độc của Quỷ Y, thật ra hắn đã từng đến đây hái “Mộng sâm” nhưng giải dược vô hiệu, lúc quay về được đã tạo nên loại này, dược tính tốt hơn.
-Thì ra là vậy! Ta đi làm thuyền đã…
Nàng gật đầu, hắn nhìn nàng điều hòa khí tức một lúc mới yên lặng bay đi. Tiếng cây đổ vọng lại “ầm ầm”, tiếng “xoàn xoạt” do vật sắc bén chém vào, Vinh Tuyệt Trần nghe mà thấy yên lòng. Nghĩ về một nơi rừng thiêng nước độc lại khiên cho tâm hồn thư thái hơn cả một cơ ngơi vinh hoa phú quý nhưng lại cặn bã âm hồn.
Tiêu yêu nghiệt đi một lúc lâu mới đưa được thuyền độc mộc quay lại. Cơn đau nhói trong ngực nàng cũng đã giảm bớt, tuy không hiểu vì sao lại trở nên như vậy nhưng nàng vẫn cố chấp đi tiếp. Đã tới đây không thể về tay không, Vinh Tuyệt Trần leo lên con thuyền, luồn lách trong vũng lầy, nhìn những con kình ngư cuồn cuộn nổi lên thật khủng khiếp. Hai người không tự chủ phát ra sát khí, đôi mắt lóe lên nồng đậm chết chóc như tử thần, lũ kình ngư coi vậy mà có linh tính tự động chìm xuống trả lại sự yên lặng. Huyết Tử Lâu đang dần hiện ra.