Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 2: Không được. (H+)




Cô thật sự không biết anh là ai, cô cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cô chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cô triền miên.
Cởi bỏ chiếc quần nhỏ xám tro cuối cùng trên cơ thể hoàn mĩ của người đàn ông kia ra, ngay lập một vật nam tính bành trướng chạm vào lòng bàn tay Mộc Nhiên.
Cô bị dọa đến khiếp vía mà rụt tay về, cô muốn chạy khỏi nơi này. Cô không muốn thấy người đàn ông này nữa.
Mộc Nhiên lần nữa lại khóc nất lên, tiếng khóc ngày một to hơn rồi lọt hẳn vào tầm tai của người đàn ông kia, anh lần nữa xiết chặt lấy cổ tay Mộc Nhiên cường bạo trực tiếp đặt lên trên mệnh căn của mình, trầm giọng.
"Nín ngay cho tôi"
"Cô biết tôi chán ghét khi phải thấy những giọt nước mắt của cô lắm không hả?"
"Muốn tự mình làm hay đợi tôi dùng biện pháp mạnh?"
Ngậm chặt miệng, đưa tay quệt đi số nước mắt vẫn còn bám chặt trên mi, hốc mắt đỏ rực, có hơi nước mờ mịt vẫn còn phủ lên đó, cả người căng thẳng mà run lên từng đợt.
Cầm lấy mệnh căn của người đàn ông, Mộc Nhiên bắt đầu mà di chuyển lên xuống, tuy có chút vụn về nhưng cũng đủ khiến cả cơ thể của người đàn ông kia nóng rực lên, anh thở hổn hển, giọng nói ẩn chứa vài phần dục cảm:"Dùng miệng của cô liếm lấy nó đi"
Toàn bộ não bộ của Mộc Nhiên nổ vang ầm ầm, cô lấy một bàn tay khác che đi khuôn mặt của mình, nhỏ giọng nức nở:"Không được..."
Người đàn ông cười nhạt, dùng lực gỡ cánh tay cô ra, ôm eo cô rồi đè người cô ngồi xổm xuống, đặt mệnh căn lên môi cô ghì giọng.
"Cô không có sự lựa chọn"
"Há miệng ra"
Thân thể Mộc Nhiên run rẩy cực kì, hốc mắt lại ươn ướt, hai mắt đẫm lệ mơ màng, chỉ có thể nhìn thấy mệnh căn to lớn đỏ thẫm đang ở trước mặt mình.
Mộc Nhiên mang theo ánh mắt sợ hãi rụt về phía sau một chút, tầm mắt đã hơi rõ ràng nhìn thấy từng đường gân xanh vờn quanh mệnh căn thô to cường tráng kia, lỗ nhỏ trên đỉnh còn có chất nhầy nhụa trong suốt chảy ra bên ngoài. Người đàn ông mạnh bạo nâng cằm cô lên, ngón tay đặt trên môi đối phương, ngón trỏ thô bạo tiếng vào quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Năm ngón tay của người đàn ông vòng qua sau đầu của Mộc Nhiên, ghì lấy tóc cô giật mạnh, giọng nói mang theo sự tức giận mà khàn đặt đến cực điểm:"Liếm đi"
Mộc Nhiên xấu hổ đến nổi chỉ muốn tự kết liễu đời mình ngay lập tức, đây rõ ràng là sự sỉ nhục đối với cô, nhưng bây giờ cô chẳng có bất kì một lựa chọn nào khác ngoài việc phải phục tùng anh, người cô run lên, nhắm chặt mắt, chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm đến đầu nấm.
Người đàn ông thở thấp một tiếng, kéo cô lại gần hơn một chút, toàn bộ cơ thể rơi vào trạng thái, tách ra từng mảnh căng chặt, cổ nổi lên mấy đường gân xanh. Cơn khoái cảm ập đến, giọng nói của người đàn ông khản đặt:"Ngậm vào đi"
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Mộc Nhiên, cơ thể cô vẫn còn run lẩy bẩy, thút tha thút thít mà há miệng nuốt mệnh căn vào bên trong.
Kích thước của nó quá lớn khiến cô chỉ mới nuốt một cái đầu nấm thôi đã khiến miệng mình căng lên hình tròn.
Người đàn ông giữ chặt ót của Mộc Nhiên, thử thăm dò mà chọc sâu vào bên trong, khoang miệng mềm mại đang đè ép mệnh căn của anh, chống cự sự tiến vào của đối phương.
Người đàn ông thở hổn hển vài cái, rút ra bên ngoài một chút, rồi lần nữa thử tiến vào bên trong dò xét.
Mộc Nhiên bị chọc sâu đến trong cổ họng, hai bàn tay nhỏ bất lực vỗ mạnh vào chân người đàn ông, nước mắt lã chả rơi xuống.
Người đàn ông vờn nhẹ lên khuôn mặt Mộc Nhiên, rút mệnh căn ra ngoài một chút rồi lại dùng lực bắt đầu cắm mạnh vào bên trong khoang miệng của cô.
Mộc Nhiên bị mệnh căn to lớn của người đàn ông cắm đến muốn nôn khan, hốc mắt cô toàn bộ đều là nước mắt, cả cơ thể run lên lẩy bẩy.
Ghì chặt lấy gáy của của Mộc Nhiên, người đàn ông liên hồi thúc mạnh vào bên trong cổ họng của cô, từ trong khoái lạc người đàn ông gầm gừ lên mấy tiếng rồi phòng tất cả mật dịch vào bên trong khoang miệng cô, bóp chặt lấy cằm Mộc Nhiên, anh ép cô phải nuốt hết tất cả nhưng thứ mà anh đã xuất ra.
Khóe miệng Mộc Nhiên vẫn còn dính ít dịch màu trắng đục, người đàn ông không một chút dịu dàng, anh ta trực tiếp đè cô ra sàn, hung hăng tiến vào h.uyệt động của cô mà ra sức khai phá.
Mộc Nhiên bị đâm đến khom lưng, lại vô lực mà rơi xuống, trong phòng chỉ còn nghe tiếng kêu khóc thật dài.
Trở người Mộc Nhiên, người đàn ông ôm cô vào trong lồng ngực, bàn tay lớn nắm chặt hai cánh mông đầy đặn, phần hông hướng lên trên đỉnh vài cái.
Anh đâm sâu đến hai hòn trứng đánh mạnh vào trên mông cô, mệnh căn thô lớn lại nhiều lần thọc đến chỗ sâu nhất, đâm đến da đầu của Mộc Nhiên tê dại từng cơn, xương khớp mềm nhũn ra, hô hấp cũng mang theo tiếng khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.