Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 35: Mộng tưởng




Mộc Nhiên nghe thấy liền thất vọng, lẳng lặng mà trở người, ánh mắt trầm tư hướng ra ngoài khung cửa sổ, cô lẩm bẩm:"Mong rằng kiếp sau sẽ không gặp lại anh lần nữa!"
Tuy lời của Mộc Nhiên gần như là rất nhỏ nhưng Thẫm Mộng Quân không điếc, huống hồ gì anh lại nằm gần cô đến như thế. Đáy mắt hiện lên vẻ tức gận kiềm nén, Thẫm Mộng Quân xiết chặt cánh tay vào ga giường.
Bây giờ quả thật anh rất muốn làm một cái lòng son nhốt hẳn Mộc Nhiên vào trong đấy quá!
Anh chính là ghét những cái tư tưởng chết tiệt kia của cô!
Cánh tay trên eo Mộc Nhiên không biết từ lúc nào đã bất giác xiết chặt, ép cái bụng nhỏ của Mộc Nhiên đến đau mà nhăn mày.
Nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ là mình Mộc Nhiên cô cảm thấy được sự đau đớn này, nhưng giờ phút này thú thật Mộc Nhiên cô cũng lười mở miệng, mà chỉ đành nằm đó cắn chặt răng, lặng lẽ mà rơi nước mắt.
Đợi đến khi Thẫm Mộng Quân nới lỏng cánh tay của anh ra thì cũng là lúc Mộc Nhiên đã sơ xác chìm vào một giấc ngủ sâu.
Tiếng thở nặng nhọc của Mộc Nhiên vẫn vang lên đều đều mà cọ xác vào trái tim của Thẫm Mộng Quân, bất chợt anh lại hôn nhẹ lên làn tóc rồi của cô, cánh tay đã buông lỏng mà đặt hờ trên eo cô cũng xiết chặt hơn đôi chút.
Tất cả những hành động trong vô thức của Thẫm Mộng Quân dường như đều muốn nói lên rằng anh không thể mất cô!
Chỉ tiếc tất cả anh đều không thể tự mình cảm nhận được!
Anh là đang cố chấp với những dòng suy nghĩ của chính mình!
Thẫm Mộng Quân khép hờ đôi mi, vùi đầu vào gáy của Mộc Nhiên mà ôm cô rất lâu rất lâu rất rất lâu. Đến gần tối có lẽ vì mệt mà Thẫm Mộng Quân anh cũng đã thiếp đi.
Đêm khuya tĩnh mịch trời cũng đã bắt đầu trở lạnh, Mộc Nhiên bỗng dưng mở mắt, cô dùng tất cả sự dẻo dai của bản thân mà luồng lách khỏi vòng tay của Thẫm Mộng Quân, thẩn thờ lần nữa mà đi đến trước khung cửa sổ, ánh mắt cứ vô hồn đăm chiêu mà ghim thẳng xuống bãi cỏ xanh dưới sân nhà.
Nhưng lần này tuyệt nhiên cô chỉ lặng người đứng đó cũng không hề có ý định sẽ mở cửa sổ ra.
Được một lúc, Mộc Nhiên bỗng dưng lại xoay người, ánh mắt như một mãnh thú đang ghi hận kẻ thù mà chằm chằm nhìn vào Thẫm Mộng Quân đang ngủ say trên giường.
Quét nhanh ánh mắt xung quanh căn phòng, bỗng dưng Mộc Nhiên lại khựng người trước con dao gọt trái cây để trên bàn.
Như có ai xui khiến, Mộc Nhiên lóc cóc nhấc nhẹ từng bước chân đi đến, cúi người cô túm gọn con dao sắt nhọn trong tay. Ánh mắt nương theo con dao mà mỉm cười đầy quỷ dị.
Vừa hay Thẫm Mộng Quân lúc này cũng đã thức giấc, anh nhìn chằm chằm bóng lưng cùng nụ cười phát ra đầy quái gỡ của Mộc Nhiên ở cách mình một khoảng không xa.
Thẫm Mộng Quân tò mò mà chống tay ngồi dậy, vô tình tiếng động của chiếc giường đã đến bên tai Mộc Nhiên, nhanh như một cơn gió cô xoay người, con dao chỉa thẳng mà lao đến Thẫm Mộng Quân đang ngồi ở trên giường.
Một phát chí mạng!
Con dao ghim thẳng vào nơi lòng ngực bên trái của Thẫm Mộng Quân. Bị đánh úp bất ngờ mà ngay lập tức Thẫm Mộng Quân phun ra trên ga giường một ngụm máu nhỏ. Ánh mắt khó hiểu anh gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn Mộc Nhiên đang đắc thắng, anh khó khăn mà thành lời:"Mộc Nhiên, cô....?"
Mộc Nhiên chẳng những không sợ mà ngược lại còn cười một tràng vào mặt anh.
Ai bảo anh ép cô tới đường cùng trước cơ chứ?
Mộc Nhiên từng chút từng chút xoay nhẹ con dao mà tra tấn thể xác của Thẫm Mộng Quân đến thấu tim gan, trời long đất lở, nhẹ nhàng vuốt khóe môi đầy máu tươi của anh, cô giễu cợt hất cằm vẻ mặt vô cùng thương cảm:"Sao nào? Đau lắm không?"
Mày chau lại, Thẫm Mộng Quân nghiến chặt răng:"Mộc Nhiên, cô điên rồi!"
"Haha....hahaha....hahaha....." Ngẩng mặt lên cao mà cười đầy thỏa mãn, Mộc Nhiên chính là thích cái bộ dạng lúc này của Thẫm Mộng Quân anh.
Thật đúng là thú vị!
Trong chóc lát khuôn mặt Mộc Nhiên đã tối sầm lại, ánh mắt lạnh như tờ, tâm khảm như băng ngàn năm, cô ấn mạnh con dao một cái, làm cho Thẫm Mộng Quân thét lên một tiếng đầy đau đớn, cô hét lên đầy căm phẫn:"Điên? Phải tôi điên đấy thì sao? Tôi còn có thể điên hơn nữa kìa. Anh muốn thử không?"
Nhìn vào đôi mắt đã ngút ngàng lửa hận của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân bỗng chợt chùn lòng.
Là cô điên? Hay là do chính bản thân của anh đã sai?
Thẫm Mộng Quân dứt khoát vươn tay chụp lấy bàn tay đang nắm chặt cán dao của Mộc Nhiên, xoáy mạnh một cái, anh nhả ra một bãi máu lớn, tất cả đều tưới hết lên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Nhiên.
Mùi máu tanh nóng khiến cho Mộc Nhiên rùng mình, bàn tay mềm nhũn, như có ai kéo cô về với sự yếu đuối của lòng mình mà liên tục lắc đầu, nước mắt trào ra giàn giụa, cô thu cánh tay về ôm chặt lấy hai tai mình mà liên tục lẩm bẩm:"Không....! Không....! Không phải tôi.....! Tôi không thể giết người được....!"
"Không phải tôi!" Mộc Nhiên hét lên một tiếng thật to rồi bật người ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại khắp người, cánh tay vẫn còn run run, cô ngay lập tức vuốt lấy khuôn mặt của mình. Ánh mắt dè chừng cô nhìn bàn tay nhỏ.
May quá không có máu!
Bấy giờ Mộc Nhiên mới đủ tỉnh táo mà xoay sang nhìn người bên cạnh xác nhận lại lần nữa.
Thấy Thẫm Mộng Quân vẫn còn đang lim dim mà nhìn mình cô thở phào đầy nhẹ nhõm.
Tất cả chỉ là mơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.