Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 43: Cố tỏ ra ương bướng




Mà nghĩ lại cũng thật nực cười, cô giận cô buồn vì cái gì chứ?
Bật cười thành tiếng, Mộc Nhiên lắc đầu, tiếp tục cắm đầu cắm cổ vào chén cơm mà ăn.
Ngồi ngay bên cạnh tất nhiên ai đó cũng đều thấy hết tâm tư có sự bất mãn của Mộc Nhiên cô, hai mắt không rời được mà cứ trân trân nhìn vào dáng vẻ đầy thách thức của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân điềm tĩnh ra lệnh cho người đứng gần ngay bên cạnh:"Chú Thiệu dọn tất cả những thứ trên bàn này xuống, nấu lại toàn bộ thức ăn cho đến khi nào cô ấy vừa lòng thì thôi"
Câu nói vừa thốt ra khỏi đầu môi của Thẫm Mộng Quân đã làm cho Mộc Nhiên vội ngẩng đầu lên, ngay lập tức đôi đũa trên tay được đặt xuống bàn, cô xua tay về phía Thiệu quản gia đang có ý định đem thức ăn đi:"Chú Thiệu, không cần phiền phức thế đâu cháu có thể ăn được, chú để xuống trước đi"
Thấy Thiệu quản gia vẫn không có ý định trái lời của Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên sợ rằng chính mình lại mang đến rắc rối cho mọi người trong nhà mà quay sang nắm lấy cánh tay đang đặt trên bàn của Thẫm Mộng Quân, người cũng nướng theo mà hơi chòm về phía anh cất giọng:"Tôi ăn được, đừng phiền mọi người!"
"Nếu biết phiền sao còn cố tỏ ra ương bướng?" Nói rồi Thẫm Mộng Quân bèn quay sang Thiệu quản gia chớp mắt, nhẹ gật đầu, như muốn nói rằng ý đã thuận theo Mộc Nhiên.
Thiệu quản gia liền hiểu ý mà ngay tức khắc đã đặt đĩa thức ăn xuống bàn, lại được lệnh từ một cái phất tay của Thẫm Mộng Quân mà toàn bộ người làm đang đứng gần đó cũng lui xuống hết.
Bấy giờ Thẫm Mộng Quân nhìn xuống cánh tay đang bị Mộc Nhiên bám chặt, mày nhướng lên, đầu môi nhẹ treo ý cười tiếp lời:"Tại sao lại gạt thức ăn do tôi gắp? Chê tôi sao?"
Mi mắt khẽ chớp, môi mím chặt Mộc Nhiên rụt hai bàn tay mình về, ấp úng không biết phải giải thích thế nào cho hợp tình hợp lí.
Đành phải cúi đầu giữ im lặng.
Mày nhướng lên lần nữa, cánh tay đưa lên Thẫm Mộng Quân dùng lòng bàn tay còn lại nắm lấy nơi vừa được Mộc Nhiên chạm vào trên cánh tay mình, lòng nghĩ gì đó mà lại cười thành tiếng, lại vừa hay nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Mộc Nhiên không hiểu sao lại thấy có chút đáng yêu mà tiếp tục mở miệng:"Ngoan ngoãn ăn hết cho tôi. Nếu còn không nghe lời tôi nhất định sẽ có biện pháp khiến cô phải hối hận vì hành động ngoan cố của mình đó, biết chưa?"
Mộc Nhiên liền thành khẩn gật đầu lia lịa, cô vội trở đôi đũa gắp toàn bộ thức ăn khi nảy chính mình đã gạt ra, bỏ lại vào chén cơm, rồi không nhanh không chậm mà đưa lên miệng nhai.
Bấy giờ Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên mới thấy thuận mắt mà gắp thêm ít thức ăn nữa bỏ vào chén cô:"Lần sau muốn ăn gì thì bảo người làm trong nhà một tiếng, hôm nay cũng khuya rồi chịu khó ăn tạm đi, ngày mai còn đến trường"
Mộc Nhiên vẫn không nói gì mà lại tiếp tục gật đầu thay lời đồng ý.
Rất nhanh trong căn bếp chỉ còn nghe thấy tiếng chén đũa lâu lâu lại va vào nhau mà phát ra từng đợt âm thanh phá tan vẻ vắng lặng hiện có.
.....
Sáng hôm sau Mộc Nhiên đặc biệt thức giấc từ rất sớm, nhưng dường mọi thứ chẳng có gì thay đổi quá nhiều, Thẫm Mộng Quân vẫn dậy sớm hơn cô từ lúc nào không hay, sờ nhẹ khoảng trống bên cạnh, lạnh lẽo đến cô quạnh, mi mắt rũ xuống.
Có lẽ anh đã đi làm rồi thì phải?
Dáng vẻ có phần hơi ủ dột, Mộc Nhiên trèo xuống khỏi giường, gạt mọi tâm tư sang một bên cô chuẩn bị tươm rất mọi thứ để có thể đến trường.
Xác nhận mọi thứ đều đã vừa ý, Mộc Nhiên cầm đại một cái túi xách từ trong đống đồ đi rồi xuống nhà, bước chân vừa kết thúc ở cầu thang cô đã nhìn thấy bà Thẫm cùng Thẫm Mộng Quân đang ngồi ở sofa phòng khách hướng mắt về phía cô.
Thẫm Mộng Quân không hề đi làm?
Đoán có lẽ là chờ mình, Mộc Nhiên có chút vui trong lòng mà đi đến trước mặt cả hai, thoáng nhìn qua Thẫm Mộng Quân rồi cô mới lễ phép cúi người trước bà Thẫm:"Bác mất ngủ hay sao mà dậy sớm vậy ạ?"
Bà Thẫm mỉm cười nắm lấy bàn tay của Mộc Nhiên kéo cô ngồi xuống giữa mình và Thẫm Mộng Quân, một tay nắm lấy hai tay của Mộc Nhiên, tay còn lại vuốt vuốt mái tóc cô mà dịu dàng:"Hôm qua con giúp bác chuẩn bị nhiều đồ như thế, hôm nay là ngày đầu tiên con đến trường, bác tiễn con một chút mà cũng không được sao?"
Mộc Nhiên vội xua tay, lắc đầu nguầy ngậy:"Dạ con không có ý đó. Con chỉ sợ bác thức sớm ảnh hưởng đến sức khỏe thôi!"
Bà Thẫm hất tay cười khoái chí:"Con không cần lo cho bác! Bác vẫn có thể sống thêm mấy chục năm nữa!"
Nói rồi bà Thẫm cầm lấy hộp cơm được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn đưa đến trước mặt của Mộc Nhiên:"Bác có dậy sớm chuẩn bị cho con ít thức ăn, trưa nhớ mà ăn vào đừng ăn lung tung kẻo đau bụng, nhớ chưa?" Chưa để Mộc Nhiên kịp trả lời, bà Thẫm đã vội đặt hộp cơm sang một bên, tay lại tiếp tục cầm lấy tấm thẻ đen lên đặt vào trong tay Mộc Nhiên:"Con cầm lấy mà dùng, mật khẩu là sinh nhật con. Muốn mua gì cứ mua, đừng tiết kiệm biết chưa!"
Mộc Nhiên vội rụt tay về ý không muốn nhận, nhưng lại bị hai bàn tay của bà Thẫm cố dùng sức khống chế, dù sao cũng là phận con phận cháu, Mộc Nhiên cũng không thể dùng hết sức để phản kháng lại, đành phải thả lỏng cô cố nói với bà rằng:"Bác con cảm ơn, cơm này con xin nhận nhưng còn tấm thẻ này con không thể nhận được, con thật sự không cần dùng gì nhiều đến mức vậy đâu ạ! Bác cứ giữ lại phòng thân đi!"
Bị Mộc Nhiên đẩy lại tấm thẻ bà Thẫm liền khó chịu ra mặt mà cau mày:"Bác còn nên con không cần lo cho bác đâu. Con không nhận bác thật sự rất buồn. Chẳng nhẽ con không xem bác là người một nhà sao?"
Mộc Nhiên ấp úng:"Dạ không phải đâu bác!....Nhưng mà....Nhưng mà số tiền này.....Lớn quá....Con....Con....Con không thể nhận thật mà!"
Bà Thẫm vỗ vỗ nhẹ bàn tay của Mộc Nhiên cũng không thêm lời khuyên ngăn nào đối với cô nữa mà trức tiếp chòm người tới giao phó hết tất cả cho Thẫm Mộng Quân:"Mộng Quân con bảo con bé đi!"
Đáp lại lời mẹ mình, Thẫm Mộng Quân trực tiếp nắm lấy hai bàn tay Mộc Nhiên đang ở trong lòng bàn tay mẹ mình, xoay người cô đối diện, anh cầm lấy tấm thẻ từ tay bà Thẫm đặt vào trong tay Mộc Nhiên:"Tấm lòng của mẹ em cứ nhận đi! Đều là người một nhà ngại cái gì!"
Ngoái đầu lại nhìn thấy bà Thẫm đang gật đầu mỉm cười cổ vũ, lòng tuy cũng rất khó xử những rồi Mộc Nhiên vẫn đành phải miễn cưỡng mà cầm lấy. Tuy tay đã cầm rồi nhưng cô lại tự nói với thâm tâm mình rằng cô chỉ cầm cho bà Thẫm vui thôi còn tiền trong đó tuyệt đối cô sẽ không đụng vào, dù chỉ một đồng cũng không đụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.