Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 46: Cố tình gây sự




Vô tình hành động của Doanh Doanh lại khiến cho một số cô gái ngồi gần đó không vừa mắt mà trợn mắt đá đểu.
Nhưng Mộc Nhiên và Doanh Doanh thì lại không để ý đến mà vẫn mãi mê với hộp cơm do bà Thẫm chuẩn bị.
Có lẽ xuất phát từ việc không vừa mắt đến không hài lòng mà ba cô gái ở gần đó đã đứng lên đi đến bàn của Mộc Nhiên và Doanh Doanh, hai tay khoanh trước ngực, cô gái đứng ở giữa giễu cợt:"Từ khi nào mà loại người thấp kém như thế này cũng vào được ngôi trường này cơ chứ?"
Hai mày nhăn lại, cánh tay cuộn chặt, Doanh Doanh mấp máy môi định mở miệng phản kháng nhưng rồi lại bị cánh tay của Mộc Nhiên chặn ngang lắc lắc đầu.
Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên Mộc Nhiên cô đến đây, để xảy ra xích mích là điều không nên, dù gì nhẫn nhịn cũng là bản năng của cô. Nhịn một chút đổi lại yên bình có lẽ cũng đáng.
Doanh Doanh nghiêng nhẹ đầu, ánh mắt chau lại khó hiểu mà nhìn Mộc Nhiên, nhưng rồi những cái vỗ vỗ nhẹ đầy ấm áp của Mộc Nhiên lại khiến lòng cô bé dịu xuống, thôi thì cô không so đo với nhưng loại người khuyết tật não như thế này nữa.
Nhưng sự nhẫn nhịn của cả hai lại không thể thay đổi được gì, cô gái đứng giữa lần nữa lại lên tiếng với sự phụ họa của hai cô gái đứng bên cạnh:"Gà mái mà cứ tưởng mình là phượng hoàng"
Câu nói vừa dứt, Mộc Nhiên còn chưa kịp phản ứng gì thì Doanh Doanh đã bật dậy vung thẳng tay tát mạnh vào khuôn mặt của ả ta, lớn giọng:"Là phượng hoàng, thiên nga, gà trống, gà mái....thì đã sao? Liên quan cái quái đến cô?"
Mộc Nhiên chỉ kịp nghe một cái "bốp" vang lên thật to, xác định là do Doanh Doanh tác động, cô liền vội chạy đến bên cạnh Doanh Doanh tách cô bé ra đẩy về phía sau lưng mình như sợ rằng ba cô gái kia sẽ đánh ngược lại cô bé vậy.
Tay ôm mặt, đôi mắt đầy giận dữ cô ta hét lên:"Mày là ai mà dám đánh tao? Mày chán sống rồi!"
Ngay tức khắc ả ta lao đến đẩy Mộc Nhiên sang một bên, tay quơ loạn muốn túm lấy Doanh Doanh, vô tình lại khiến cho Mộc Nhiên ngã xuống sàn, trán đập mạnh vào cạnh bàn ở gần đó, Doanh Doanh ngay lập tức hốt hoảng quỳ rạp xuống sàn đỡ lấy đầu của Mộc Nhiên lòng không khỏi lo lắng:"Chị có sao không?"1
Mộc Nhiên bị đụng đến đau, đầu như nứt ra làm đôi nhưng vẫn cố gắng trấn an Doanh Doanh:"Chị không sao!"
"Như vầy mà còn nói không sao!" Doanh Doanh ôm lấy cái trán đang không ngừng chảy máu của Mộc Nhiên mà khóc nất lên. Cô loạng choạng nhìn xung quanh:"Có ai không? Giúp tôi với....Chị ấy cần đến phòng y tế....!"
Tiếng va chạm, tiếng cãi cọ, tiếng khóc lóc đã thu hút sự chú ý của nhiều sinh viên ở gần đó, nhưng rồi vẫn chỉ là những cái ngoái đầu nhìn lại đầy hời hợt, Doanh Doanh túng quá cũng chẳng biết thế nào, ánh mắt đầy vẻ căm thù cô ngước lên nhình ba cô gái vẫn đang thản nhiên nhún vai đứng đó trơ mắt nhìn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
May mắn thay vẫn còn có một người bước đến, cậu ta chen vào giữa ba cô gái mà nhào đến chỗ của Mộc Nhiên và Doanh Doanh, ngồi xuống sàn cậu ta xoay sang Doanh Doanh:"Ở đây có chuyện gì vậy? Sao lại nhiều máu như thế này?"
Mắt vẫn đang ngập nước Doanh Doanh nghẹn ngào, chỉ thẳng tay về phía ba cô gái kia tố cáo:"Là cô ta gây chuyện trước rồi đẩy ngã chị ấy!"
"Doanh Doanh...." Mộc Nhiên mắt nhắm mắt mở chạm vào cánh tay đang đỡ đầu mình của Doanh Doanh.
Nhìn xuống Mộc Nhiên, cậu ta đỡ nhẹ cô, một lực nhấc bổng người cô lên chạy thẳng đến phòng y tế trong trường, trước khi chạy theo hai người họ, Doanh Doanh còn không quên trợn mắt với ba con người kia.
Tự hứa với lòng nhất định phải tìm ra danh tính ba con người này để trả lại cơn giận mà cô và Mộc Nhiên phải chịu này hôm nay.
Nhất định Doanh Doanh cô phải đòi lại công bằng cho chị Mộc Nhiên!
Ngồi trong phòng y tế, Mộc Nhiên sờ nhẹ lên vầng trán đang bị băng bó của mình im lặng mà lắng nghe lời dặn của bác sĩ.
Cầm đơn thuốc trên tay cô ra khỏi phòng y tế đã thấy Doanh Doanh và cái cậu khi nảy bế mình đến đây ngồi chờ ở trước cửa.
Đi đến trước mặt cả hai cô nhìn cậu thanh niên mà nhỏ giọng:"Cảm ơn cậu khi nảy đã đưa tôi đến đây!"
Doanh Doanh và cậu ta cùng đứng lên đỡ lấy Mộc Nhiên, nhưng rồi Mộc Nhiên chỉ nghiêng người về phía Doanh Doanh bỏ mặc cánh tay của cậu thanh niên kia, trong sự ngại ngùng cậu ta lên tiếng:"Không có gì việc nên làm mà!"
Nghĩ gì đó cậu ta lại nói thêm:"À, quên giới thiệu. Tôi là Nghiêm Khải....."
Nghiêm Khải còn chưa kịp mở miệng nói thêm, Doanh Doanh hai mắt đã sáng rực reo lên:"Anh là học trưởng Nghiêm Khải đó sao?"
Gãi gãi sau đầu cậu ta "ừm" lên một tiếng!
Doanh Doanh không có chút ngại ngùng mà chạy tới túm lấy cánh tay của Nghiêm Khải hớn hở:"Em là Doanh Doanh, sinh viên năm đầu lại còn chung khoa với anh nữa đó. Anh biết không em nghe danh của anh lâu lắm rồi đó nhưng bây giờ mới có dịp được gặp mặt. Đúng là rất soái lại còn rất tài giỏi nữa!"
Trước sự vồ vập của Doanh Doanh, Nghiêm Khải thật sự rất ngượng nhưng rồi lại theo phép lịch sự mà cười trừ, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Mộc Nhiên đang điềm đạm đứng đó:"Em quá khen rồi, anh đâu được như lời em nói!"1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.