Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 8: Bôi thuốc 1 (H+)




Thẫm Mộng Quân thẳng người đứng lên, khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng hạ giọng:"Kéo chăn xuống cởi đồ rồi tách hai chân ra"
Mộc Nhiên cả người run rẫy, bên trong đôi mắt trong sáng hỗn độn một mảnh, căn bản cô không thể chịu được những lời nói bỡn cợt có tính dục cảm của người đàn ông này.
Tay vẫn khăng khăng giữ chặt chiếc chăn không buông. Thẫm Mộng Quân nhìn cô mà không khỏi khó chịu cau mày, mặc sự phản kháng của cô, Thẫm Mộng Quân trực tiếp kéo mạnh chiếc chăn trên người cô cuộn tròn quăng xuống sàn nhà cách chiếc giường một khoảng. Tiếp đến không một chút dịu dàng anh liền dựng người cô ngồi dậy, một lực xé toạt toàn bộ vải vóc trên người cô đi.
Mộc Nhiên trước hành động thô bạo của Thẫm Mộng Quân mà không ngừng run rẫy.
Thẫm Mộng Quân trực tiếp đẩy mạnh Mộc Nhiên nằm lại xuống giường, thân thể to lớn nằm đè lên người cô, một tay giữ chặt người của Mộc Nhiên, một tay anh nới lỏng cavat, dùng sức buộc hai tay Mộc Nhiên lên đầu giường.
Bỏ mặt tiếng khóc nỉ non của cô gái nhỏ. Thẫm Mộng Quân trèo xuống khỏi người cô, khom người tìm gì đó trong số đồ mà anh đã đem tới.
Cuối cùng cũng tìm được.
Thẫm Mộng Quân trên tay cầm hộp thuốc mỡ, bò lên giường anh trực tiếp tách hai chân của Mộc Nhiên ra. Tâm hoa dưới lớp lông mao thưa thớt sạch sẽ, vẫn chưa kịp khép miệng lại, có thể thấy được những lần làm cô anh đã kịch liệt cỡ nào. Tâm hoa đỏ bừng bừng sưng lên trông thấy. Thẫm Mộng Quân không tự chủ đưa tay chạm vào khe h.uyệt đỏ đỏ của cô.
Người Mộc Nhiên không ngừng run lên. Vùng vằng hai chân cố khép chặt nhằm tránh sự nhòm ngó trực tiếp từ người đàn ông này, miệng lại không ngừng khóc lóc mà hét lớn:"Anh muốn làm gì? Xin anh....Làm ơn đừng nhìn nó....Xin anh đừng đụng vào nó...."
"Ngậm cái miệng của cô lại" Thẫm Mộng Quân mất kiên nhẫn mà ngước đầu hét lớn vào mặt Mộc Nhiên, bỗng dưng tiếng khóc nỉ non im bặt. Mộc Nhiên cố gắng ngậm chặt cái miệng nhỏ của mình lại, một tiếng động nhỏ cũng không còn dám phát ra nữa, nước mắt cứ thế lặng lẽ mà chảy xuống.
Có phần hơi chán ghét thái độ của cô, Thẫm Mộng Quân cúi đầu, móc từ trong hộp ra một ít thuốc kiểm soát hô hấp, cũng khống chế ngón tay, đem đầu ngón tay dính thuốc mỡ bôi ở hai bên hoa môi, một tầng nước trơn bóng sáng lấp lánh.
Sau đó lại tách hai bên cánh hoa ra, ngón tay hơi hơi thăm dò, vừa vặn tiến vào bên trong một chút, sự chặt chẽ và nhiệt nóng bên trong hoa tâm lập tức bao bọc nó.
Khoái cảm bỗng nhiên lại ập đến, cũng bởi vậy mà Thẫm Mộng Quân bắt đầu gia tăng động tác trên ngón tay, ngón tay không ngừng mở rộng phạm vi, đầu ngón tay nhanh nhẹn xoa ấn, trong nháy mắt Mộc Nhiên kinh hãi hô thành tiếng, cơ bắp bên trong bắp đùi căng thẳng co rút lại một trận.
Mộc Nhiên nửa người dưới bị Thẫm Mộng Quân ghì chặt không thể nhúc nhích, hai tay lại bị trói chặt trên đỉnh đầu, cơ thể bất lực, cô cố vùng vẩy nhưng lại không thể thoát, ngược lại hành động của cô còn khiến cho đôi gò bồng của mình không ngừng rung lắc, vòng eo mảnh khảnh cũng không ngừng vặn vẹo trái phải.
Phản ứng sinh lý như vậy, tất cả đều bị ngón tay Thẫm Mộng Quân khống chế. Trong cơ thể cô không chỉ nóng, còn cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, da thịt bị Thẫm Mộng Quân đụng chạm ngứa ngáy, cả người vô cùng khó chịu cô hét lớn:"A...Ngứa....Ngứa quá....Xin anh rút ra đi...."
Sự nóng bỏng và mềm mại bên trong cơ thể của Mộc Nhiên hấp dẫn khớp ngón tay Thẫm Mộng Quân khiến anh chẳng thể nào dừng lại động tác đâm chọc, cổ họng không ngừng thở dốc, vách tường t.hịt bên trong tiểu hoa giống như vô số cái miệng nhỏ mà cắn mút ngón tay, anh điên cuồng dùng sức đâm vào rút ra trong tiểu hoa của Mộc Nhiên.
Ực!
Thẫm Mộng Quân không nhịn được liền nuốt một ngụm nước bọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.