Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lần này lời nói cô làm nhục mình giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Long Tư Hạo.
Tim anh đau rỉ máu, cảm giác đau xé tim gan đó lan tràn toàn thân, đau vào xương tủy của anh, khiến anh ngay cả hô hấp cũng không dám quá dùng sức.
Anh nhìn cô hồi lau mới thu hồi tầm mắt, xoay người rảo bước rời khỏi phòng ngủ. Chu𝔂ên trang đọc tru𝔂ện + 𝑻𝑅u𝘔𝑻𝑅 U𝘠E𝙉.Ⅴ𝙉 +
Lê Hiểu Mạn thấy anh đi ra ngoài, nước mắt nhẫn nhịn thật lâu mới không ức chế được mà rơi xuống.
Cô thắng, vì không để anh đụng vào cô, cô tự chà đạp mình, anh quả nhiên không đụng vào cô.
Nhưng mà tim cô, thật đau, đau đến mức cô sắp chết.
Tại sao qua năm năm, tim này vẫn đau mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ cả đời này cô thật sự không thể quên được Long Tư Hạo sao?
Lúc cô sắp tan vỡ, có sáu nữ giúp việc đi vào.
Trong tay sáu nữ giúp việc bưng thức ăn, có đầy đủ bữa sáng đặc sắc.
Nữ giúp việc dẫn đầu chính là Lý Tuyết, cô ta thấy Lê Hiểu Mạn, kinh ngạc và mừng rỡ.
“Thiếu… Thiếu phu nhân, cô… cô trở lại? Năm năm qua cô đi đâu?”
Lý Tuyết đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, mắt ứa nước, mặt đầy mừng rỡ và kinh ngạc nhìn cô.
Nghe giọng Lý Tuyết, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn cô, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc: “Không nghĩ tới cô còn ở đây.”
Giọng cô không lạnh không nóng, nhàn nhạt, hời hợt.
Lý Tuyết nhìn cô, thấy trên người cô chỉ đắp chăn, lộ ra vai trắng như tuyết và hai chân mảnh khảnh, đoán được cô không mặc quần áo, cô ta nhìn Lê Hiểu Mạn khẽ mỉm cười, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, Thiếu gia nói cô chưa ăn gì, những món này đều là Thiếu gia kêu chúng tôi mang lên, Thiếu phu nhân từ từ ăn, chúng tôi không quấy rầy cô.”
Lý Tuyết nói xong, bưng bữa sáng trên tay năm nữ giúp việc khác đặt trên ghế cuối giường, sau đó xoay người rời đi.
Lê Hiểu Mạn liếc mắt thức ăn, sau đó ngước mắt nhìn Lý Tuyết, nhớ tới năm năm trước cô sinh sớm, cô mới lên tiếng gọi lại Lý Tuyết.
Sau khi năm nữ giúp việc khác rời đi, Lý Tuyết đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, cung kính hỏi: “Thiếu phu nhân, cô gọi tôi lại có chuyện gì không?”
Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, nhìn cô ta: “Năm năm trước, cô và tôi đi công viên tưởng niệm An Thái, trên đường xảy ra chút điều bất trắc, cô để tôi chờ ở trong xe rất lâu, cô cũng không trở lại, sau khi xuống xe cô rốt cuộc nhìn thấy gì? Phía sau xảy ra chuyện gì, tại sao tôi tỉnh lại lại chảy máu?”
Nghe Lê Hiểu Mạn nhắc tới chuyện năm năm trước, Lý Tuyết nhíu chặt mày, trong mắt lộ ra áy náy, cúi thấp đầu, áy náy nói: “Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, là tôi không chăm sóc cô kỹ lưỡng, mới hại cô sinh sớm, ngày đó tuyết rơi rất lớn, sau khi tôi xuống xe, nhìn thấy tài xế té dưới đất, liền tiến lên nhìn xem, nhưng tôi còn chưa thấy rõ tài xế bị gì, đã bị người ta đánh ngất xỉu từ phía sau, tôi và tài xế tỉnh lại, mới phát hiện Thiếu phu nhân mất tích, Thiếu phu nhân, thật xin lỗi! Thật xin lỗi, là tôi không chăm sóc tốt cô, mới hại cô sinh sớm, thật xin lỗi.”
Lê Hiểu Mạn thấy Lý Tuyết liên tục nói xin lỗi, mặt đầy áy náy, cô nhíu mày: “Tôi không trách cô, sau đó xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết đúng không?”
Lý Tuyết nhìn Lê Hiểu Mạn lắc đầu, hốc mắt đỏ lên: “Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, tôi không chăm sóc tốt cho cô.”
“Cô không cần nói xin lỗi tôi.” Lê Hiểu Mạn nhìn Lý Tuyết, giọng ôn hòa nói, sau đó nghĩ tới cái gì, lại nhìn Lý Tuyết hỏi: “Sao cô biết tôi sinh sớm?”
Lý Tuyết ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Thiếu phu nhân, tôi nghe quản gia nói.”
Ngay cả Lý Tuyết cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, sắc mặt Lê Hiểu Mạn lãnh đạm: “Đừng kêu tôi là Thiếu phu nhân, tôi và Long Tư Hạo không có bất kỳ quan hệ gì.”
Lý Tuyết nghe vậy, nhìn cô, thấy cô biểu tình lãnh đạm, cô ta khẽ cau mày nói: “Thiếu phu nhân, là Thiếu gia bảo chúng tôi kêu cô như vậy, bất kể cô và Thiếu gia có quan hệ gì hay không, chúng tôi đều phải kêu cô như vậy, Thiếu phu nhân, thức ăn sắp nguội rồi, tôi không quấy rầy cô ăn sáng.”
Dứt lời, Lý Tuyết liền xoay người rời đi.
Lê Hiểu Mạn liếc mắt mấy món ăn ở cuối giường, rõ ràng đều là món cô thích ăn, nhưng bây giờ cô không có chút khẩu vị.
Cô bị Long Tư Hạo cưỡng ép mang tới đây, Nghiên Nghiên của cô nhất định rất lo lắng cho cô.
Bất kể như thế nào, cô nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây.
Mặc dù cô rất không muốn ăn thức ăn Long Tư Hạo cho người chuẩn bị, nhưng nếu cô muốn rời khỏi đây, thì nhất định phải ăn, chỉ có ăn mới có sức lực rời đi.
Cô bưng chén cơm, cưỡng bách chính mình ăn hơn nửa chén, mới gác lại chén đũa, đứng lên đi về phía tủ quần áo.
Khi cô mở tủ ra, thấy bên trong quần áo năm năm trước cô đã từng mặc hay chưa vẫn treo trong đó, cô sửng sốt, hốc mắt ươn ướt.
Tùy tiện lấy một bộ, cô đi vào phòng tắm, lại thấy trong phòng tắm đều có đồ dùng của cô.
Ly súc miệng, kem đánh răng đã dùng một nửa, cùng với mỹ phẩm dưỡng da, vân vân… tất cả đều bày ở vị trí cũ.
Ngay cả khăn tắm cô đã dùng cũng ở đây.
Hốc mắt không tự chủ ướt thêm, cô hít mũi, thay quần áo, đi ra ngoài.
Không muốn đợi trong phòng ngủ, cô đi xuống lầu dưới.