Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô vừa tới phòng khách dưới lầu, liền gặp phải Quý Vũ Tinh mặc đầm trắng tao nhã.
Cô đứng tại chỗ, ánh mắt bình thản không gợn sóng nhìn Quý Vũ Tinh khí chất thanh nhã như bách hợp, có một chớp mắt, cô thấy bóng dáng của cô năm năm trước trên người Quý Vũ Tinh.
Quý Vũ Tinh thấy cô, có chút kinh ngạc và bất ngờ, cô ta không nghĩ nhiều, đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, nhu mỹ cười nhạt: “Cô tên Lê Hiểu Mạn đúng không? Tôi thường xuyên nghe trợ lý Lạc nhắc tới cô.”
Nhìn người phụ nữ cười ôn nhu đạm nhã trước mắt, Lê Hiểu Mạn liền nhớ tới Long Tư Hạo đi tới đâu đều mang cô ta theo, tim cô co rút, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Quý Vũ Tinh thấy thế, ân cần hỏi: “Lê tiểu thư, cô thế nào? Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Lê Hiểu Mạn không trả lời Quý Vũ Tinh, xoay người đi không nhìn cô ta.
Cô tự nhân năm năm qua, tâm lý cô đã trở nên rất mạnh mẽ, nhưng lúc đối mặt với Quý Vũ Tinh, cô vẫn không thể nào thản nhiên, bình tĩnh đối mặt cô ta.
Cô đưa lưng về phía Quý Vũ Tinh, giọng lãnh đạm: “Tôi không sao.”
Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài.
Quý Vũ Tinh thấy cô đi ra ngoài, cau mày, đi lên lầu hai.
Lê Hiểu Mạn đi loanh quanh biệt thự lớn kinh người.
Ngoài mặt cô đang đi loanh quanh, thật ra là tìm cơ hội chạy trốn.
Trong biệt thự, cách mỗi một đoạn cố định đều có vệ sĩ mặt lạnh mặc quần áo đen “đứng gác”.
Cô trực tiếp đi tới cửa biệt thự, thử nghênh ngang đi ra ngoài, lại bị vệ sĩ ngăn cản.
“Thiếu phu nhân, mời trở về.”
Nhìn bức tường thịt đang ngăn cản mình, Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nheo mắt: “Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Vệ sĩ mặt lạnh đứng thành một hàng, ngăn trước cửa biệt thự, giống như người máy, lạnh nhạt tái diễn lời vừa rồi: “Thiếu phu nhân, mời trở về.”
Biết những vệ sĩ này không đả thương mình, Lê Hiểu Mạn quyết định xông ra ngoài, nhưng cô vừa nhấc chân, mười vệ sĩ ngăn trước người cô đồng loạt móc ra cây dao sắc bén, hướng mũi dao về phía bọn họ, cán dao về phía Lê Hiểu Mạn, đồng thanh: “Thiếu phu nhân, muốn đi ra ngoài, đâm chết chúng tôi trước.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn siết chặt hai tay, cô đột nhiên sãi bước tiến lên, thuận tay cầm lấy con dao trong một vệ sĩ, nhắm ngay trước ngực cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, thanh âm lạnh như băng: “Tránh ra, nếu không tôi…”
Cô còn chưa dứt lời, vệ sĩ bị cô đoạt cây dao lắc mình tiến lên, động tác nhanh nhẹn cướp đi cây dao trong tay cô, lạnh mặt nói: “Thiếu phu nhân, mời trở về.”
Lê Hiểu Mạn bị cướp cây dao, tức giận trừng mắt nhìn bức tường thịt đông nghịt trước mắt, đè nén tức giận trong lòng, xoay người trở vào phòng khách, đúng lúc gặp quản gia chú Thành.
Qua năm năm, đầu chú Thành đã đầy tóc bạc, tuy đã ngũ tuần như nhìn ông vẫn tinh thần sáng lạn, thân thể còn rất khỏe mạn.
Chắc hẳn ông vẫn còn thường xuyên rèn luyện.
Đối với ông lão, Lê Hiểu Mạn vẫn rất tôn kính, trên khuôn mặt lãnh đạm của cô lộ ra nụ cười yếu ớt, chào hỏi chú Thành.
Sau đó cô nhìn chú Thành nói muốn gặp Long Tư Hạo, liền trở lại phòng ngủ lầu ba.
Sau khi cô tiến vào phòng ngủ, còn chưa ngồi nóng mông, Long Tư Hạo đã đi vào, cũng tiện tay đóng cửa phòng ngủ.
Anh đi thẳng tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, vẻ mặt thâm thúy, không nhìn ra vui giận, môi mỏng khẽ nhấp: “Em muốn gặp tôi?”
Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới Long Tư Hạo đến nhanh như vậy, cô cho là anh đã rời khỏi biệt thự, xem ra anh căn bản chưa đi, mà không biết trốn ở đâu, nếu không, anh sẽ không nhanh chóng xuất hiện.
Trải qua lần chạy trốn thất bại vừa rồi, cô bình tĩnh lại, lúc này thấy Long Tư Hạo, không tức giận rống anh, cũng không quá lạnh nhạt với anh.
Cô nhàn nhạt ngước mắt, bình thản nhìn anh, giọng ôn hòa: “Long Tư Hạo, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi! Tôi phải làm sao, anh mới có thể để tôi rời đi?”
Thấy sắc mặt cô bình thản, Long Tư Hạo sâu kín nhìn cô, vẻ mặt thâm thúy, thanh âm trầm thấp mát lạnh: “Em muốn rời đi như vậy? Có phải anh muốn em làm gì, thì em làm cái đó không? Anh muốn một đứa con gái, em sinh cho anh một đứa con gái?”