Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 604: Cô bé là, con gái của anh? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhìn thấy sắc mặt Long Tư Hạo âm trầm, Lạc Thụy lui về phía sau mấy bước, nở nụ cười nhìn anh: “Ha ha... Tổng giám đốc, thời tiết hôm nay rất tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho tổng giám đốc, nếu như cô bé thật sự là con gái của tổng giám đốc, vậy không phải tất cả đều vui vẻ sao? Nếu như không phải...”
Nghe được anh ấy nói không phải, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống trong chốc lát, siết chặt bàn tay to trắng nõn, đáy mắt sâu thẳm lóe lên sự tàn nhẫn.
Lạc Thụy nhìn thấu tâm trạng ẩn nhẫn của anh, rất thức thời không lẩn quẩn về vấn đề Tiểu Nghiên Nghiên là con gái của ai, nghiêm túc nói: “Được rồi, tổng giám đốc, tên của cô bé đã được tra ra, gọi là Lê An Nghiên, nhũ danh Nghiên Nghiên, tên tiếng anh gọi...”
Anh ấy đang định nói Tiểu Nghiên Nghiên có tên tiếng anh là Amber, liền bị Long Tư Hạo cắt đứt, anh nhìn anh ấy với ánh mắt sắc bén như kiếm: “Cậu nói nhũ danh của cô bé là Nghiên Nghiên?”
Anh siết chặt bàn tay to, con ngươi đen như mực cuồn cuộn sự phức tạp, khiếp sợ, khó hiểu, chờ đã...
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo hồi lâu, thầm cảm thấy tình huống có chút không ổn, vẫn gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, đứng lên khỏi chiếc ghế da xa hoa, sải bước rời khỏi phòng đọc sách, đi thẳng vào phòng ngủ xa hoa của anh và Lê Hiểu Mạn.
Sau khi anh rời khỏi phòng ngủ, Lê Hiểu Mạn đi vào phòng tắm tắm, lúc này vẫn còn đang ở trong phòng tắm.
Nhìn thấy Lê Hiểu Mạn không ở trên trường, Long Tư Hạo trực tiếp sải bước đi vào phòng tắm.
Trong bồn tắm, Lê Hiểu Mạn dựa lưng vào thành bồn, lộ ra bờ vai trắng mịn như tuyết, chiếc cổ trắng nõn, dấu vết ân ái vẫn còn chưa tan, giống như những bông hoa đào in trên làn da trắng nõn của cô, hết sức nổi bật, mập mờ.
Đôi mắt cô lim dim nghe được tiếng bước chân nặng nề truyền đến, cô chậm rãi mở mắt ra, chớp chớp hàng mi dài, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang đi đến.
Cô nhếch môi hỏi: “Lại muốn rồi à? Phương diện này anh thật mạnh mẽ, xem ra năm năm nay, nhất định là luyện tập hằng đêm nhỉ!”
Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, bước nhanh đến trước bồn tắm, ngồi xổm xuống.
Bàn tay trắng nõn giữ chặt cằm cô, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô: “Vì sao đặt tên cho con gái em là Nghiên Nghiên?”
Nghe được lời Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn sợ run, đôi mắt trong veo như nước tức giận liếc nhìn anh: “Anh cho người đi điều tra Nghiên Nghiên à?”
Long Tư Hạo nheo mắt, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Trả lời câu hỏi của anh trước.”
Lê Hiểu Mạn đưa tay kéo bàn tay to của Long Tư Hạo, ánh mắt lãnh đạm nhìn anh: “Long Tư Hạo, hai chữ Nghiên Nghiên không phải của riêng anh, tôi thích hai chữ Nghiên Nghiên này, tôi đặt con gái mình tên Nghiên Nghiên thì sao? Chẳng lẽ anh bắt tôi phải đổi tên cho con gái mình?”
Liếc nhìn một Lê Hiểu Mạn có chút bốc đồng giống như năm năm trước, Long Tư Hạo nheo mắt, không khỏi nghĩ đến sự ngọt ngào năm năm trước của họ.
Anh nhíu chặt hàng chân mày anh tuấn, bàn tay to vỗ nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của cô, vuốt ve cánh môi sưng đỏ, giọng nói trầm thấp xen lẫn sự bất đất dĩ: “Chúng ta thật sự không trở về được sao?”
Nghe được lời anh, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc, mới vừa rồi còn tức giận, sao trong nháy mắt đã tan biến rồi?
Đôi mắt cô tràn đầy sự khó hiểu nhìn anh, đáy mắt không tự chủ hiện ra vẻ mất mác cùng bi thương.
Giữa bọn họ có nhiều chuyện như thế, giống như một ngọn núi vô hình ngăn cách họ, còn có thể trở về sao?
Bọn họ đều không phải là Lê Hiểu Mạn cùng Long Tư Hạo của lúc trước nữa rồi.
Cô làm tổn thương anh, anh làm tổn thương cô, bên cạnh anh còn có người phụ nữ khác, anh trách cô hại chết con gái anh, anh cho rằng cô phản bội anh, giữa bọn họ còn có nhiều chuyện khác nữa, làm thế nào để trở về như lúc đầu đây?
Cô rũ tầm mắt, giọng nói không còn lạnh lùng như trước: “Long Tư Hạo, anh thấy chúng ta còn có thể trở lại như trước không? Anh có thể buông bỏ chuyện con gái anh đã chết sao? Chúng ta đã không còn là chúng ta của lúc trước nữa rồi.”
Câu nói sau cùng của cô khiến Long Tư Hạo siết chặt bàn tay to, ánh mắt hẹp dài đã hơi ươn ướt, che giấu sự đau đớn, ánh mắt anh thâm trầm, chăm chú nhìn cô: “Em vẫn còn chưa nói với anh vì sao lại đặt tên cho cô bé là Nghiên Nghiên? Anh không tin chỉ bởi vì em thích hai chữ Nghiên Nghiên này, Hiểu Hiểu... Có phải cô bé...”
Nghĩ đến lời Lạc Thụy nói, đôi mắt hẹp dài của anh khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người của cô, rất sợ bỏ lỡ một biểu cảm của cô, bàn tay thon dài giữ lấy cằm cô, dò xét hỏi: “Cô bé có phải con gái của anh hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.