Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 612: Ăn no, đã nghĩ vận động.. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ như in hương vị lần đầu tiên anh đã nấu cho cô ăn, đó là món mì thịt sợi mì được cán bằng tay, và cũng là món mì được cán bằng tay ngon nhất mà đời nay cô từng ăn.
Đã từng có quãng thời gian tươi đẹp như vậy, từng hạnh phúc như vậy, trong nháy mắt tất cả như thủy triều cuồn cuộn tập kích trong lòng cô, khoảnh khắc đó mọi kìm nén như vỡ òa mãnh liệt nước mắt không ghìm được rớt xuống khắp mặt.
Long Tư Hạo nhìn thấy cô chỉ bằng vài giây mà nước mắt rơi rớt như mưa, anh bưng bát mì cán bằng tay đặt xuống ngồi bên cạnh cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu lắng, như vẽ ra những nét ôn nhu sủng nịnh giữa hai chân mày đã lâu không thấy: “Em đói đến mức nào? Thậm chí còn khóc thành cả một người đầy nước mắt.”
Dứt lời, anh đưa tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt dẫy dụa khắp mặt cùng khóe mắt cô, sau đó đặt bát mì đến trước mặt cô.
Tầm mắt Lê Hiểu Mạn rơi vào vị trí vết cắt trên cổ tay anh, băng gạc màu trắng đã bị máu thấm đỏ hoàn toàn, vậy mà anh vẫn cán mì cho cô ăn, cô biết muốn cán mì tay phải dùng lực rất lớn...
Anh không biết rằng mình đang bị thương sao? Người đàn ông này, tại sao có thể không yêu quý bản thân của mình như thế cơ chứ?
Nước mắt không nén được mà càng rơi xuống tợn, trái tim cô càng xúc động lại càng đau lòng.
Nước mắt giăng đầy mặt mờ mịt nhìn anh, cô cắn chặt môi dưới, giọng nói mang theo những tiếng thút thít nức nở hỏi: “Long Tư Hạo, rốt cuộc là anh muốn thế nào? Lại muốn dùng một chiêu này để cảm động em đúng không? Cho dù anh có chết đi thì em cũng sẽ không vì anh mà đau lòng đâu.”
“Nếu đã không đau lòng vì anh, anh cũng xác định không thắng được em, trước tiên em hãy ăn mì đi đã.” Long Tư Hạo hơi thu lại cái nhìn, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nói xong liền gắp vài sợi mì lên cường ngạnh đút vào miệng cô.
Sợi mì được cho vào trong miệng, mùi vị thơm phức, đặc biệt ngon miệng, cho dù Lê Hiểu Mạn có muốn phun ra đến nơi cũng không đành tâm phun ra.
Nếm lại hương vị quen thuộc đã lâu không gặp, càng khiến khóe mắt cô ướt tợn, nước mắt càng tuôn ra như mưa.
Long Tư Hạo thấy cô mãi khóc không ngưng nghỉ, anh lại gắp thêm vài sợi mì trực tiếp đút vào miệng cô, rồi cứ như ban nãy đưa tay mình lên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho cô, ánh mắt sâu lắng nhìn cô: “Vẫn chưa chịu ngừng khóc là cho rằng mì không đủ vị?”
Lời anh vừa nói, nhất thời Lê Hiểu Mạn nghe không hiểu, nâng mắt nhìn anh ngơ ngác, đang muốn hỏi anh có ý gì, thì anh đã đi trước cô một bước mở miệng.
Anh lại gắp thêm một đũa mì khác cho vào miệng cô, cong môi tiếp tục nói: “Mì đã đủ vị, vậy mà nước mắt em cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, em không sợ mặn, hửm?”
Lê Hiểu Mạn liếc anh một cái sâu sắc, sau đó mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh.
Cô chớp chớp con ngươi mờ mịt nước mắt, ánh mắt nhìn anh có chút kinh ngạc, anh nói đùa với cô? Anh có thể nói đùa với cô?
Cô nhớ rất rõ những lần bọn họ ở chung là đều náo loạn đến giương cung bạt kiếm.
Không phải anh luôn tức giận, hay nói cách khác là anh rất không ưa cô sao?
Anh còn có lòng để nói đùa với cô?
Chính cái thay đổi này của anh mới làm cho cô nín khóc.
Cô rủ mi mắt, cố gắng hết sức không cho bản thân mình khóc nữa, duỗi hai tay ra đón lấy bát mì trong tay Long Tư Hạo: “Để tự em.”
“Tay em bị thương, không tiện!” Long Tư Hạo thu mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, nói xong đoạt lấy bát mì từ trong tay cô, sau đó hành động thuần thục nhẹ nhàng đút cho cô ăn.
Lê Hiểu Mạn không giành bát mì lại phía mình nữa, mà vô cùng hiếm thấy rất ngoan ngoãn phối hợp há mồm, để anh đưa mì vào miệng cô.
Cô không còn khóc nữa, đôi mắt ướt nhẹp trong suốt nhìn anh chăm chú, tận sâu đáy lòng sóng đã gầm mãnh liệt.
Nếu trước đây không có quá nhiều chuyện xảy ra như vậy, thì giây phút này cô thật sự rất nhớ, rất muốn bổ nhào vào ngực anh rồi khóc một trận thật lớn, không phải là đau lòng muốn khóc, mà là cảm động muốn khóc.
Người đàn ông này, mặc kệ là năm năm trước hay là hiện tại, cũng đều như vậy, đều sẽ lôi kéo lòng người.
Viền mắt Long Tư Hạo ướt át, đôi mắt dài hẹp nhìn cô chăm chú, ánh mắt mỗi một giây lại càng thêm thêm ôn nhu sủng nịnh, khóe môi mang theo nụ cười nhè nhẹ, thời khắc này là giây phút hạnh phúc nhất từ khi gặp lại kể từ lần tách ra cách đây năm năm.
Anh hi vọng thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại vào khoảnh khắc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.