Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 625: Hiểu Hiểu, em nhớ anh ta nhiều bao nhiêu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn cũng nằm xuống, cô đưa tay ra ôm bé, dịu dàng hôn lên trán nhỏ của bé, cười nói: “Nghiên Nghiên ngủ ngon!”
Tiểu Nghiên Nghiên nhắm mắt nhỏ lại hơi cựa quậy ở trong ngực mẹ, mặt nhỏ non nớt mang theo ý cười ngọt ngào, rồi bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi bé ngủ, Lê Hiểu Mạn xuống giường, cô lấy điện thoại di động ở trong balo nhỏ của bé ra, thấy điện thoại di động đã tắt máy hết pin, cô lập tức sạc pin.
Đợi một lúc máy mới khởi động lại được, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Văn Bác.
Điện thoại vừa được kết nối đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Lê Văn Bác.
“Mạn Mạn, bây giờ em và Nghiên Nghiên đang ở đâu vậy? Cha nói các em đã trở về thành phố K, anh và cha tìm các em cả một ngày mà đều không tìm được, còn nữa, tại sao điện thoại di động của các em đều không gọi được?”
“Anh Văn Bác, xin lỗi vì đã khiến anh và cậu lo lắng, em... em và Nghiên Nghiên đều không sao, em còn có chút chuyện, xử lý xong em sẽ đi trở về, phiền anh Văn Bác chuyển lời đến cậu giúp em, bảo cậu không cần phải lo lắng cho em và Nghiên Nghiên, trễ lắm rồi, em không quấy rầy anh nữa, em cúp máy đây.”
Bởi vì không muốn kéo Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa liên lụy vào, vì vậy cô không nói cho Lê Văn Bác biết, cô bị Long Tư Hạo cưỡng ép đưa tới biệt thự của anh, cũng “Giam lỏng” cô ở nơi này.
Sau khi cúp điện thoại của Lê Văn Bác, cô suy nghĩ lại, vừa mới tìm được số điện thoại của Hàn Cẩn Hi rồi gọi đi, đã có một bàn tay đưa tới cướp lấy điện thoại di động trong tay cô.
Bởi vì cô nhất thời không chý ý, không cầm chắc điện thoại di động, nên mới bị chủ nhân của bàn tay kia cướp mất điện thoại di động.
Cô thoáng hoảng sợ, rồi lập tức quay người sang, thấy điện thoại di động đã rơi vào trong tay của Long Tư Hạo.
Thấy anh, cô hơi kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ lén lút đi vào phòng ngủ, mà vừa rồi tâm tư của cô đều đặt ở trên cái điện thoại, nên cũng không nhận ra có người đi vào.
Liếc nhìn chiếc điện thoại di động bị anh cướp đi, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày lại, cô lãnh đạm nhìn anh: “Anh vào lúc nào?”
Anh đi bộ mà không phát ra tiếng động hay sao? Mà lại xuất hiện ở phía sau cô đến nỗi thần không biết quỷ không hay như vậy.
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đã bị anh đoạt lấy trong tay, thấy trên màn hình điện thoại di động hiển thị mấy chữ “ Cha Hàn Cẩn Hi “, biết cô đang gọi điện thoại cho Hàn Cẩn Hi, ánh mắt của anh chợt run lên, anh dùng sức nắm lấy điện thoại di động, nếu không phải vì biết chiếc điện thoại di động này là của tiểu Nghiên Nghiên, thì anh đã trực tiếp bóp nát chiếc điện thoại di động này rồi.
Trái tim anh khẽ nhói đau, anh mím chặt môi mỏng: “Vừa có điện thoại di động đã lập tức gọi điện thoại cho niềm vui mới, Hiểu Hiểu, em nhớ anh ta nhiều bao nhiêu?”
“Niềm vui mới?” Lê Hiểu Mạn tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, xin anh hãy chú ý đến cách dùng từ của mình.”
Long Tư Hạo cong môi dưới, anh nặng nề nhìn cô: “Chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Hàn Cẩn Hi không phải niềm vui mới của em sao? Em gọi điện thoại cho anh ta là muốn bày tỏ nỗi nhớ của mình với anh ta hay là gọi anh ta tới cứu em?”
Tiểu Nghiên Nghiên đang nằm ngủ ở phía sau, Lê Hiểu Mạn không muốn ồn ào với anh, cô dời ánh mắt đi không nhìn tới anh nữa: “Long Tư Hạo, bây giờ em không muốn ồn ào với anh, mời anh đi ra ngoài, em muốn ngủ.”
Long Tư Hạo tắt máy điện thoại di động, rồi ném lên trên giường, sau đó anh lại nắm lấy cổ tay của cô, nặng nề nhìn cô, tận lực đè thấp giọng: “Hiểu Hiểu, anh cũng không muốn ồn ào với em, nhất là ở trước mặt trẻ nhỏ.”
Không biết tại sao, anh không muốn gây gổ với Lê Hiểu Mạn trước mặt tiểu Nghiên Nghiên, càng không muốn để cho tiểu Nghiên Nghiên biết mối quan hệ giữa anh và mẹ bé căng thẳng như vậy.
Lê Hiểu Mạn rút tay ra khỏi tay anh, cô nhìn anh rồi hạ thấp giọng nói: “Nếu không muốn ồn ào, vậy thì mời anh đi ra ngoài trước, em muốn đi ngủ, có chuyện gì thì để ngày mai nói.”
Long Tư Hạo nhìn cô thật sâu, rồi anh rảo bước tiến lên, khom người bế ngang cô lên.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn đang muốn lên tiếng, Long Tư Hạo đã cúi đầu xuống kề sát bên tai cô, anh trầm thấp nói: “Hiểu Hiểu, nếu em không sợ đánh thức con gái em dậy, thì em cứ lớn tiếng hô vô lễ đi, anh cũng không sợ bị con bé biết quan hệ giữa hai chúng ta, ngược lại là em, chắc hẳn em vẫn luôn gạt con bé, chúng ta đã từng có một đoạn...”
Không đợi Long Tư Hạo nói xong, Lê Hiểu Mạn đã cắt đứt lời của anh, thấp giọng hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Long Tư Hạo liếc nhìn cô, rồi cúi đầu xuống khẽ cắn lên bờ môi của cô, giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần khàn khàn: “Em đã quên rồi sao, anh đã nói rồi, bây giờ nếu trước khi đi ngủ mà anh không làm chuyện gì đó với em thì anh không ngủ được.”
“Anh...” khuôn mặt của Lê Hiểu Mạn lập tức đỏ bừng lên, cô trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, có phải bây giờ trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện đó hay không?”
Long Tư Hạo ôm cô ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp đi vào thư phòng, sau khi đóng cửa lại, anh trực tiếp ôm cô đặt lên trên chiếc ghế salong sang trọng đặc biệt lớn ở trong thư phòng.
Anh cúi người đè lên thân thể mềm mại của cô, rồi mới dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, không chút kiêng kỵ nào nói: “Hiểu Hiểu, em nói đúng, bây giờ anh chỉ muốn thân thiết với em, đến khi em có thai con gái bảo bối của anh thì mới ngưng.”
Dứt lời, anh liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô.
Long Tư Hạo vừa mới sốt cao, thân thể vô cùng nóng, nhưng bây giờ thân thể của anh đã lạnh như băng, đặc biệt là đôi môi mỏng mang theo hơi lạnh, khi môi mỏng lạnh như băng của anh chạm vào bờ môi của Lê Hiểu Mạn, cả người cô khẽ run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.