Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn hơi nhướng mày, nhẹ nhếch đôi môi hồng: “Hình như em chỉ hỏi anh họ của chị thôi.”
Mặt Tưởng Y Y lại đỏ thêm: “Chị Hiểu Mạn, em làm gì chỉ hỏi anh họ thôi, em muốn hỏi cậu chị thế nào mà.”
Lê Hiểu Mạn như hiểu ra nheo mắt nhìn chằm chằm cô bé đang đỏ mặt, đôi môi hồng hơi hơi nhếch lên: “Lớn nhỏ có thứ tự, sao em hỏi người trẻ trước rồi mới hỏi người già vậy?”
“Chị Hiểu Mạn à……” Tưởng Y Y hờn dỗi dậm chân: “Việc này hỏi ai trước ai sau có liên quan không?”
Lê Hiểu Mạn nhàn nhạt nhướng mày, cong khóe môi: “Liên quan nhiều đấy, hỏi ai trước là để ý người đó hơn.”
Hai chữ “Để ý” lại khiến Tưởng Y Y đỏ mặt: “Chị Hiểu Mạn, em không thèm nghe chị nói nữa, em đi làm việc, em vẫn còn một case của khác hàng chưa nhận được.”
Dứt lời, cô bé liền xoay người chạy ra khỏi văn phòng cô.
Sau khi cô rời khỏi đây, Lê Hiểu Mạn cười thu hồi ánh mắt, nhìn có vẻ Tưởng Y Y thích Lê Văn Bác, xem ra cô phải làm Hồng Nương một chút, giúp anh Văn Bác nối tơ hồng với Tưởng Y Y rồi.
Cậu của cô đã sớm mong anh Văn Bác kết hôn sinh con, nhưng mà anh Văn Bác của cô đến bây giờ vẫn cố tình không tìm bạn gái, khiến cậu cô không ngừng sốt ruột, thật ra thì cô cũng sốt ruột lắm rồi.
Lê Văn Bác là anh họ của cô, là người anh duy nhất của cô, đương nhiên cô hy vọng anh sẽ sớm kết hôn.
Tưởng Y Y là một cô gái tốt, hoạt bát đáng yêu, rất có ý chí cầu tiến, cô nghĩ anh Văn Bác chắc sẽ thích cô bé.
Cô dọn ra khỏi nhà cậu cũng lâu rồi, cô nói phải về thăm cậu nhưng vẫn chưa về được.
Vừa hay, đêm nay có thể dẫn Tưởng Y Y đến nhà cậu một chuyến rồi.
Ngay sau đó cô chuẩn bị gọi cho Long Tư Hạo nói một tiếng, đúng lúc Long Tư Hạo gửi tin nhắn đến.
“Cô dâu nhỏ, nhớ em.”
Năm chữ ngắn ngủi khiến Lê Hiểu Mạn cười trong bụng, cô mới vừa cầm di động lên thì tin nhắn của Long Tư Hạo liền tới, cô có cảm giác như tâm ý tương thông vậy.
Cô lập tức nhắn lại.
“Ông xã, me too!”
Cô nhắn đi không đến vài giây, Long Tư Hạo liền trả lời lại.
“Cô dâu nhỏ, trả lời nhanh như vậy có phải đã ôm di động nửa ngày chờ tin nhắn của anh không?”
Lê Hiểu Mạn đang muốn trả lời cô vừa mới cầm di động, tin nhắn của anh liền tới, Long Tư Hạo lại gửi tới một tin nhắn nữa.
“Cô dâu nhỏ, anh muốn gọi video với em.”
Lê Hiểu Mạn hơi cong môi, nhắn trở lại.
“Em đang làm việc.”
“Anh lại thích làm việc riêng với cô dâu nhỏ đấy.”
Cô không trả lời Long Tư Hạo mà trực tiếp gọi qua.
Điện thoại chỉ vang một tiếng là Long Tư Hạo liền nghe máy.
Giọng nói trầm thấp êm tai của anh vang lên bên tai cô: “Cô dâu nhỏ, muốn nghe giọng anh quá nên gọi tới sao?”
Bởi vì di động kề sát bên tai nên Lê Hiểu Mạn cảm thấy như Long Tư Hạo đang nói bên tai cô, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười: “Đúng vậy! Muốn nghe giọng anh.”
Sau đó cô lại tiếp tục nói: “Tư Hạo, tối nay em muốn về nhà cậu một chuyến.”
Bên kia điện thoại Long Tư Hạo hơi nheo mắt: “Sao đột nhiên lại muốn đến nhà cậu vậy?”
“Đến thăm cậu thôi.”
“Được, đúng 10 giờ anh đến đón em.”
……
Bởi vì muốn tác hợp Tưởng Y Y và Lê Văn Bác, sau khi xong việc cô liền kéo Tưởng Y Y cùng đến nhà cậu.
Ngay từ đầu Tưởng Y Y không đi nhưng bị cô kéo đi.
Tới tiểu khu Kim Lai thì Tưởng Y Y liền luống cuống.
Cô giữ chặt Lê Hiểu Mạn, không tự nhiên nhìn cô: “Chị Hiểu Mạn, em không thân với cậu chị, em không vào đâu, xấu hổ lắm.”
Lê Hiểu Mạn kéo tay cô, nhướng mày cười liếc cô: “Trước lạ sau quen, đến vài lần nữa là quen thôi.”
“Chị Hiểu Mạn, em…… em…… Em quen làm gì?”
Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn Tưởng Y Y cực kì khẩn trương không chút tự nhiên nào, cong môi cười: “Em nói xem? Được rồi, coi như đi chung với chị thôi.”
Tưởng Y Y vốn đang muốn nói gì nữa nhưng Lê Hiểu Mạn đã lôi cô vào nhà cậu rồi.
Sau khi vào cửa Lê Hiểu Mạn liền giới thiệu Tưởng Y Y là đồng nghiệp của mình với Lê Chấn Hoa, ngoài ra không nói thêm gì khác.
Lê Chấn Hoa thấy Lê Hiểu Mạn đột nhiên trở về cũng rất kinh ngạc và vui vẻ.
Trước tiên ông mời Lê Hiểu Mạn và Tưởng Y Y ngồi xuống, sau đó mới nhìn cô nghi hoặc hỏi: “Mạn Mạn, Nghiên Nghiên không về với con à?”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn Lê Chấn Hoa: “Mấy ngày nữa con dẫn con bé về.”
Bởi vì hiện tại cô muốn bắt được kẻ thần bí kia, Nghiên Nghiên ở bên cạnh cô sẽ hơi nguy hiểm, nhưng Nghiên Nghiên ở nhà Lăng Hàn Dạ sẽ tương đối an toàn cho nên cô mới không đi đón con bé.
Lê Chấn Hoa nhẹ gật đầu, có chút không yên tâm hỏi: “Mạn Mạn, con tới đây vậy Nghiên Nghiên ở nhà một mình ai trông?”
Lê Hiểu Mạn thấy cậu mình chỉ lo hỏi Nghiên Nghiên, bỏ qua Tưởng Y Y.
Cô liếc mắt nhìn Tưởng Y Y đang lo lắng khẩn trương bên cạnh, ngước mắt cười nhìn Lê Chấn Hoa: “Cậu à, cậu yên tâm, Nghiên Nghiên có người chăm sóc mà, không nói tới Nghiên Nghiên nữa, cậu gọi anh Văn Bác bảo anh ấy về sớm chút nha.”
“Được, cậu gọi ngay.” Lê Chấn Hoa nói xong liền lập tức gọi Lê Văn Bác trở về.