Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác nghe thấy giọng nói của Lê Hiểu Mạn đột nhiên vang lên, hai người đều giật mình, đồng thời đứng lên.
“Mạn Mạn, em đều đã nghe thấy được?” Lê Văn Bác nhìn chằm chằm vào Lê Hiểu Mạn, anh ta nhíu chặt mày lại.
Lê Hiểu Mạn không đáp lại câu hỏi của Lê Văn Bác, đôi mắt cô ửng đỏ nhìn về phía Lê Chấn Hoa: “Cậu, những lời hai người vừa nói đều là thật sao? Cháu... cháu thật sự không phải là con gái ruột của mẹ sao? Cháu thật sự được... thu nuôi sao?”
Lê Hiểu Mạn đột nhiên biết mình không phải là con ruột của Lê Tố Phương, cô hơi không tiếp thụ nổi, trong lòng hết sức khó chịu, cô vừa hỏi xong những lời này, nước mắt đã không thể kiềm chế nổi.
Lê Chấn Hoa thấy Lê Hiểu Mạn khóc, ông nhăn trán lại cực kỳ áy náy: “Mạn Mạn, cháu đừng khổ sở, đều do cậu, đều do cái miệng nói bậy bạ này của cậu, đáng đánh...”
Dứt lời, Lê Chấn Hoa đưa tay lên đánh vào miệng mình.
Thấy vậy, nước mắt của Lê Hiểu Mạn càng chảy xuống nhiều hơn: “Cậu, cháu muốn nghe nói thật, câu hãy nói cho cháu biết sự thật đi, được không?”
“Mạn Mạn...” Lê Chấn Hoa nhíu chặc mày lại nhìn Lê Hiểu Mạn, ông không biết có nên nói rõ chân tướng cho cô biết hay không.
Lê Văn Bác thì rút khăn giấy ra, đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, đưa khăn giấy cho cô, lo âu mà lại đau lòng nhìn cô: “Mạn Mạn...”
Lê Hiểu Mạn không nhận lấy khăn giấy, mà nâng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh ta hỏi: “Anh Lê Văn Bác, cậu không nói, vậy thì anh nói đi, anh hãy nói cho em biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì được không? Tại sao em đột nhiên không phải là con ruột của mẹ em?”
Lê Chấn Hoa tiến lên trước, ông kéo tay cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô: “Mạn Mạn, mặc kệ cháu có phải là con ruột của chị hay không, cháu đều là cháu ngoại của cậu, cậu và Văn Bác đều là người thân của cháu, có liên hệ máu mủ hay không thì đều không quan trọng, cháu đừng quá để ý đến cái này.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Lê Chấn Hoa: “Cậu, vậy cậu hãy nói cho cháu tất cả mọi chuyện được không? Cháu được mẹ cháu xin nhận nuôi ở đâu? Cha mẹ ruột của cháu vẫn còn ở đây sao?”
Vẻ mặt của Lê Chấn Hoa trở nên ngưng trọng, ông nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “Mạn Mạn, thật ra thì cậu cũng không biết chị nhận nuôi cháu ở đâu, đột nhiên có một ngày, chị ôm cháu trở lại, còn cha mẹ ruột của cháu là ai, thì cậu cũng không biết.”
Nghe xong lời của ông, biểu tình của Lê Hiểu Mạn lại càng bi thương hơn, cô nhìn Lê Chấn Hoa dò xét hỏi: “Vậy... vậy có phải... là Hạ tổng… ông ấy cũng đã sớm biết cháu không phải là con ruột của ông ấy hay không?”
Hạ tổng trong miệng cô dĩ nhiên là Hạ Thanh Vinh.
Lê Chấn Hoa nhìn Lê Hiểu Mạn rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Biết, Mạn Mạn, cha cháu Hạ Thanh Vinh vẫn luôn biết cháu không phải là con gái ruột của ông ấy, mẹ cháu và cha cháu kết hôn mấy năm mà vẫn không có con, mẹ cháu sợ cha cháu chê trách bà muốn ly dị với bà ấy, nên đã ôm cháu về nhận nuôi...”
Nói đến đây, Lê Chấn Hoa thở dài thật sâu: “Nhưng lại không nghĩ tới, cho dù mẹ cháu có nhận nuôi cháu, thì bà ấy vẫn không giữ được trái tim của cha cháu, ông ấy vẫn ly dị với mẹ cháu rồi kết hôn với Lưu Như Hoa đó.”
Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào Lê Chấn Hoa: “Cậu thật sự không biết mẹ cháu nhận nuôi cháu từ đâu sao?”
Lê Chấn Hoa nhăn mày lại, đang muốn nói không biết, chuông cửa chợt vang lên.
“Mạn Mạn, cậu đi mở cửa trước đã.” Lê Chấn Hoa nói với Lê Hiểu Mạn, rồi vội vàng đi về phía cửa phòng.
Khi ông mở cửa ra, thấy người đứng ở ngoài cửa thì hơi sửng sốt: “Long... Long tổng.”
Đã năm năm rồi Lê Chấn Hoa không gặp Long Tư Hạo, giờ phút này nhìn thấy anh, ông vô cùng kinh ngạc.
Long Tư Hạo liếc nhìn Lê Chấn Hoa đang kinh ngạc nhìn mình, anh khẽ gật đầu lễ phép cười nói: “Cậu, đều là người một nhà cả, không cần phải khách khí như vậy, cậu cứ gọi cháu là Tư Hạo là được, đây là chút tâm ý của cháu.”
Lê Chấn Hoa kinh ngạc nhìn vào túi thực phẩm dinh dưỡng và thuốc bổ cao cấp mà anh đang cầm trong tay, ông hơi thụ sủng nhược kinh, cũng hơi ngượng ngùng.
“Long tổng, cậu tới là được rồi, sao phải mang quà đến, cậu... cậu khách khí như vậy, tôi... tôi cũng ngượng ngùng.”
Long Tư Hạo nở nụ cười lịch sự: “Cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ, cháu đã nói rồi, chúng ta là người một nhà, xin cậu hãy nhận lấy cái này.”
Dứt lời, anh đưa túi quà trong tay cho Lê Chấn Hoa.
Lê Chấn Hoa ngượng ngùng cười, hơi khó chối từ thịnh tình mà đưa tay ra nhận lấy túi quà từ trong tay của anh, sau đó ông mỉm cười nhìn anh nói: “Long tổng, mời vào bên trong ngồi.”
“Cậu, cậu cứ gọi cháu là Tư Hạo cho thân thiết.” Long Tư Hạo nói với Lê Chấn Hoa xong, thì rảo bước đi vào trong phòng.
Lê Văn Bác thấy người tới lại là Long Tư Hạo, anh ta nhíu mày lại, ánh mắt thoáng mất mát, rồi nhìn về phía Lê Hiểu Mạn.
Mà giờ phút này, nước mắt trên mặt và khóe mắt của Lê Hiểu Mạn vẫn còn chưa khô, cô đã sớm biết Long Tư Hạo muốn tới đây, vì vậy khi nhìn thấy anh cô cũng không có nhiều kinh ngạc.
Long Tư Hạo đi vào thấy Lê Hiểu Mạn như đã khóc qua, anh hơi cau mày, bước một bước dài đến trước mặt cô, ngón tay thon dài khẽ lau lệ đang vương nơi khóe mắt của cô, anh chăm chú nhìn cô: “Bà xã ơi, tại sao en lại khóc? Trở về nhà mẹ một chuyến mà thôi, cũng không phải là mới gả ra ngoài, em đừng thương tâm như vậy chứ.”
Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác nghe thấy Long Tư Hạo gọi Lê Hiểu Mạn là bà xã thì cả hai đều giật mình.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên dịu dàng nhìn Long Tư Hạo, nhờ mấy câu đùa giỡn của anh mà khó chịu trong lòng đã dần tiêu tan đi, anh luôn có thể dễ dàng khiến cô vui vẻ như vậy.
Kiếp này cô có người ông xã như vậy, thì còn cần gì khác?
!!